Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 14: Nghĩ thêm tiền liền phải ở trước mặt muốn mới được

**Chương 14: Muốn thêm tiền thì phải nói thẳng trước mặt**
Một người có thể nào kỹ năng diễn xuất lại đột nhiên tiến bộ vượt bậc?
Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người đều có chung một thắc mắc như vậy.
Nếu như người trước mắt này không phải là Tống Hòa, có lẽ mọi người còn có thể chấp nhận được.
Dù sao, động tác múa kiếm như vậy, khả năng bộc phát cảm xúc trong cảnh khóc như thế, tuyệt đối không phải thứ mà một kẻ chỉ có danh tiếng hão huyền có thể làm được.
Chỉ cần trong hai năm qua hắn thể hiện được một trong hai điều đó thôi.
Thì cũng không đến nỗi rơi vào cảnh bị chửi bới đến mức tài nguyên bị cắt giảm.
Ngay cả Dương Thiên Trân và mấy người quen thuộc hắn cũng không ngờ tới, huống chi là những người khác.
Khương Xuyên kinh ngạc nhìn Tống Hòa trên đài.
Một giây trước còn kiêu ngạo và tự tin chuẩn bị nhắn tin vào nhóm fan, thể hiện sự chênh lệch giữa hắn và Tống Hòa, để đạt được chút cảm giác hơn người.
Kết quả bây giờ, một chữ cũng không thể gõ ra.
Cái này ưu việt cái rắm gì nữa?
Chỉ riêng tạo hình cổ trang này, riêng màn múa kiếm tuấn tú này, riêng cảnh khóc này... Bản thân hắn có làm được không?
Khương Xuyên tự vấn trong lòng, đổi lại là hắn diễn, dường như không một cái nào làm được.
Có lẽ chỉ có tạo hình cổ trang là có thể liều mạng, đó là sự quật cường cuối cùng của hắn.
Sắc mặt Khương Xuyên có chút khó coi, hơn nữa cảm giác nguy cơ ngày càng mãnh liệt.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, đợi lát nữa trở về nhất định phải trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất!
Nếu để danh tiếng của vai chính là mình bị vai phụ đoạt mất.
Chẳng phải sẽ bị người trong giới cười đến rụng răng sao?
"Hay!"
Trong lúc đang suy nghĩ, Dư Chính ở phía trước đã đứng dậy vỗ tay: "Tuyệt vời quá Tống Hòa, diễn tốt lắm!"
"!!!"
"!!!"
Phản ứng của Dư Chính khiến những người xung quanh có chút kinh ngạc.
Phải biết, trong toàn bộ quá trình thử vai, từ trước khi Tống Hòa lên sân khấu, ông ta đều ngồi yên, ngay cả khi Trần Chỉ Lôi diễn xong, cũng không thấy ông ta có phản ứng kích động như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tống Hòa, người bị coi thường nhất, lại khiến vị đạo diễn vẫn luôn ngồi im kia phải đứng lên.
Thẩm Thanh Trúc ngây người nhìn, trong đầu có chút mông lung: "Chỉ Lôi tỷ, hắn diễn tốt đến vậy sao?"
Trần Chỉ Lôi liếc nhìn Thẩm Thanh Trúc, sau đó ánh mắt lần nữa quay trở lại Tống Hòa trên đài, một thân áo dài màu tím tà mị kia, quả thực có chút cuốn hút, nàng cười một tiếng:
"Ta vừa rồi đã nói rồi mà, người này không tệ như các ngươi nghĩ đâu."
Thẩm Thanh Trúc dường như không thể chấp nhận được: "Ta không tin, chắc chắn là đã chuẩn bị trước."
Trần Chỉ Lôi bất đắc dĩ: "Vậy ngươi nói xem, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ chuẩn bị như thế nào? Là bôi trước thuốc nhỏ mắt, sau đó để nước mắt không chảy ra khỏi mắt?"
"Cái này..."
"Tống Hòa trong đoạn diễn này, tuy rằng kỹ xảo biểu diễn có thể nhìn ra còn hơi non nớt, nhưng thiên phú quả thực rất tốt, chỉ riêng hai chiêu múa kiếm kia của hắn, không phải là thứ có thể luyện được trong vài ngày.
Còn cả cảnh khóc cuối cùng, nếu như trước đây hắn thực sự không biết diễn, vậy ngươi nói cho ta biết, làm thế nào hắn có thể khống chế tuyến lệ, muốn khóc là khóc được ngay?
Nếu là ta, sau khi làm nhiều động tác cơ thể như vậy, căn bản không thể nào tĩnh tâm mà ủ dột cảm xúc, nhưng hắn lại có thể khóc, đây chính là thiên phú có thể nhìn thấy bằng mắt thường."
Thẩm Thanh Trúc bị Trần Chỉ Lôi nói đến á khẩu không trả lời được.
Luôn cảm thấy mặt có chút nóng rát, bị vả mặt đau quá.
Trước đó còn ghét bỏ kẻ diễn cùng mình trong vở kịch này.
Nhưng bây giờ tình thế đảo ngược hoàn toàn, không chừng bản thân lại trở thành kẻ ngáng đường.
Trần Chỉ Lôi đột nhiên lại lên tiếng: "Cũng không biết vì sao, ta luôn có dự cảm, Tống Hòa diễn Lâm Bình Chi không chừng thật sự sẽ nổi tiếng."
Thẩm Thanh Trúc: "..."
Lúc này Tống Hòa đã đi xuống sân khấu, đi tới trước mặt Dư Chính.
Dương Thiên Trân cũng nhanh chóng đi theo.
Tình hình diễn xuất không cần nói nhiều cũng có thể nhìn ra rõ ràng.
Buổi thử vai của Tống Hòa bất ngờ mang đến sự kinh ngạc và hài lòng, cho nên đại khái vai diễn Lâm Bình Chi đã nắm chắc.
"Diễn rất tốt, ta rất hài lòng." Dư Chính cười đánh giá Tống Hòa: "Có điều không ngờ tới, thầy Jimmy lại dụng tâm làm tạo hình cho cậu như vậy."
Lôi Cát Mễ không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào, vẻ mặt đắc ý: "Đương nhiên là dụng tâm, Tống Hòa là bạn cũ của ta, hơn nữa còn diễn tốt như vậy, ta không dốc sức một chút thì thật đáng tiếc."
Dương Thiên Trân ở bên cạnh sau khi nghe thấy, vẻ mặt cổ quái nhìn Tống Hòa.
Nghệ sĩ mà mình ký hợp đồng, rốt cuộc có bối cảnh và quan hệ gì, nàng vẫn tương đối rõ ràng.
Trước đây tìm Tống Hòa, hắn chỉ là một người thuần túy đi làm, đừng nói chi đến quan hệ trong giới.
Hơn nữa trong hai năm ra mắt, cũng không thấy hắn quen biết người trong giới nào.
Cho nên rất rõ ràng Lôi Cát Mễ đang nói dối.
Khả năng duy nhất, chính là hai người này đã trò chuyện vui vẻ trong phòng hóa trang, sau đó trở thành bạn bè.
Nàng cảm thấy có chút khó tin, trong thời gian ngắn như vậy mà làm được sao?
Loại năng lực giao tiếp này ngay cả nàng cũng không có được.
Sớm biết vậy đã không để Tống Hòa làm nghệ sĩ, có bản lĩnh này thì làm quản lý luôn cho rồi.
Cho nên là mình đã mở ra phương thức sai lầm với hắn sao?
"Dương tổng, diễn viên mà quý công ty mang đến, ta đều rất hài lòng, về cơ bản nhân vật cứ quyết định như vậy đi."
Dương Thiên Trân nhìn về phía Dư Chính: "Vậy đa tạ Dư đạo, hợp tác vui vẻ."
Dư Chính đưa tay vỗ vỗ vai Tống Hòa, không chút keo kiệt gật đầu: "Cậu diễn Lâm Bình Chi rất có ý tưởng, đặc biệt là đoạn múa kiếm kia, rất có hương vị của 'Tịch Tà kiếm pháp', trước đây đã từng luyện qua?"
Tống Hòa: "Từng luyện qua trong công viên cùng các ông bà."
Dư Chính ngẩn ra: "Cái này cũng được sao?"
Dương Thiên Trân nghe xong im lặng.
Chuyện hot search tối qua, nàng còn tưởng là đùa giỡn.
Kết quả thật sự là học cùng các ông bà sao?
Có thể là như vậy, cũng không thể trả lời như thế chứ.
Lúc này nên nói là đã âm thầm tìm thầy giáo chuyên môn để chuẩn bị, đã bỏ ra bao nhiêu khổ cực các loại.
Phải để đạo diễn nhìn thấy quyết tâm mà ngươi bỏ ra cho vai diễn mới được.
Tống Hòa: "Đương nhiên, học được rất nhiều từ các ông bà."
Dư Chính bật cười: "Tốt, xem ra cậu đã rất chăm chỉ chuẩn bị, cậu nói xem còn có ý tưởng nào khác về nhân vật này không?"
Tống Hòa nghe xong ánh mắt sáng lên: "Ý tưởng khác về nhân vật này sao?"
"Ừ, cứ mạnh dạn nói."
"Ta chỉ cảm thấy... Cát-xê của nhân vật này có thể hơi thấp."
Dư Chính: "..."
Dương Thiên Trân: "!!!"
Đám người: "!!!"
Lời này vừa nói ra, đám người xung quanh đang vểnh tai nghe thiếu chút nữa buột miệng chửi thề.
Cái này cũng quá to gan đi.
Từ trước đến nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người nói thẳng cát-xê thấp trước mặt đạo diễn.
Lại nói, đầu óc ngươi có vấn đề gì không?
Người ta hỏi ngươi có kiến giải và ý tưởng nào khác về nhân vật hay không.
Kết quả câu trả lời của ngươi lại là tiền quá ít?
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên có chút gượng gạo.
Dương Thiên Trân nhanh chóng cười hòa giải: "Xin lỗi Dư đạo, Tống Hòa bình thường thích đùa chút thôi."
Tống Hòa bất đắc dĩ trong lòng, hắn cũng không có nói đùa.
Diễn kịch kiếm tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Kỹ năng của mình đã vượt xa mong đợi, thêm chút tiền có gì không được?
Hơn nữa tiền nào của nấy.
Không thêm tiền thì làm sao diễn tốt, đó là logic mà.
Dư Chính dừng lại hai giây, sau đó lại cười: "Ha ha, Dương tổng, nghệ sĩ nhà các cô, có chút thú vị đấy.
Được, ta thích kiểu có ý tưởng là nói thẳng trước mặt, muốn thêm tiền, có thể, nhưng những gì cậu thể hiện hôm nay chắc chắn còn thiếu rất nhiều.
Thế này đi, đợi khởi động máy, sau khi vào đoàn, ta muốn xem sự lý giải và khả năng kiểm soát của cậu với toàn bộ nhân vật Lâm Bình Chi.
Nói thật, loại nhân vật phản diện như này rất khó được yêu thích, nhưng nếu như có thể diễn sống nhân vật này, ta cho cậu cát-xê gấp đôi cũng không phải là không thể."
"!!!"
"..."
Đồng ý?!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Hôm nay là ngày gì, mặt trời mọc đằng tây sao?
Cái này cũng được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận