Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 178: Ta nghệ nhân cũng chướng mắt ngươi

**Chương 178: Nghệ sĩ của ta cũng không thèm ngươi**
Buổi trình diễn ánh đèn của Harper's Bazaar nhanh chóng bắt đầu.
Những người mẫu cá tính khoác lên mình trang phục thiết kế đắt tiền của các nhãn hiệu, tự tin sải bước trên sàn catwalk.
Lưu Bân mang theo Dương Thiên Trân chuẩn bị đi theo tổng thanh tra Trần Minh của Cổ Kỳ để làm quen.
Tuy nhiên, còn chưa kịp chào hỏi.
Đã thấy một người đàn ông mặc âu phục rất dễ nhận ra, vượt lên trước bọn họ, bắt tay Trần Minh và cười nói.
"Ân?" Lưu Bân hơi sững sờ.
Ngay sau đó, biểu lộ lộ ra có chút kỳ quái, bởi vì người kia hắn nhận ra.
"Liêu Tuấn Hách?" Dương Thiên Trân sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía đối diện.
Có thể nói gương mặt này tại giới giải trí hiện nay hầu như không ai không biết.
Nếu như nói Sở Dương cùng Phùng Khâu là hai người đang ở tuyến một.
Vậy thì người đàn ông có đặc điểm rõ ràng, dứt khoát, soái khí trước mắt này, chính là một trong những nam đỉnh lưu hàng thật giá thật đương thời.
Có thể nói lưu lượng của Liêu Tuấn Hách, thậm chí còn lớn hơn so với Trịnh Tinh Tinh.
Liên quan tới điểm này, trong lòng Dương Thiên Trân vẫn là rất rõ ràng.
Mặc dù cũng là đỉnh lưu, nhưng cũng có sự khác biệt.
Lý Bân nhìn về phía Dương Thiên Trân, biểu lộ xin lỗi: "Dương tổng, xin lỗi, đáng lẽ ra phải sớm một chút đưa ngài qua đó làm quen, nếu không thì chúng ta đợi thêm một lát."
"Ân, đợi chút đi, không sao cả." Dương Thiên Trân cười gật đầu.
Kỳ thực lúc này nàng cũng không cảm thấy có gì.
Dù sao Harper's Bazaar cũng không phải chuyên môn chuẩn bị cho các nàng, chuyện như vậy không thể tránh được.
Huống chi Cổ Kỳ có định vị trong giới thời trang, phàm là công ty nào có chút tầm nhìn, cũng sẽ muốn để cho nghệ sĩ tới hợp tác.
Dương Thiên Trân vẫn rất rành quy củ trong giới, đã có người tới trước, vậy thì các nàng chờ một chút là được.
Cách đó không xa.
Trần Minh nhìn về phía dáng người cao ngất Liêu Tuấn Hách, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức: "Cửu ngưỡng đại danh, cậu bây giờ ở giới giải trí đúng là đỉnh lưu chạm tay có thể bỏng a."
Liêu Tuấn Hách khiêm tốn cười một tiếng: "Bất quá là nhiều fan hâm mộ một chút mà thôi."
"Fan hâm mộ nhiều, chứng minh cậu được công nhận."
"Trần tổng quá khen, kỳ thực tôi vẫn thích chuyên chú vào trong tác phẩm, mà không phải làm mấy chuyện tuyên truyền có hoa không quả, mánh khóe."
Trần Minh nhíu mày, tựa hồ nghe đã hiểu đối phương ngầm ám chỉ, hắn cười nói: "Nhãn hiệu của chúng tôi cũng coi trọng chính là nội hàm, chuyên chú vào sự nghiệp chân chính, mới là định vị của Cổ Kỳ, ngược lại là cùng cậu ngẫu nhiên lại trùng hợp.
Hiện tại mạng lưới mang đến cho giới giải trí không ít tiện lợi, đủ loại cách làm, dạng nhiệt độ nào cũng đều có, nhưng đây tuyệt đối không phải là đối tác mà chúng tôi tìm kiếm."
Nghe Trần Minh nói.
Liêu Tuấn Hách cười bưng lên ly rượu đỏ, giống như đã xác định một loại quan hệ hợp tác nào đó.
"Cổ Kỳ, tôi quan tâm rất lâu, nếu như có thể, tôi cảm thấy tôi chính là người phát ngôn thích hợp nhất cho Cổ Kỳ."
"Quả nhiên, đỉnh lưu nói chuyện có khí thế chính là không giống nhau." Trần Minh không có trả lời chắc chắn, nhưng lại chuyển đề tài: "Mặc dù gần đây, mấy cái nhiệt độ trên mạng kia tôi không có hứng thú, nhưng Cổ Kỳ muốn mở ra thị trường Hoa Hạ, vẫn cần đầy đủ lưu lượng, cậu có thể giúp chúng tôi tranh thủ không?"
Liêu Tuấn Hách khẽ cười một tiếng: "Sao vậy, Trần tổng cảm thấy lưu lượng hiện tại của tôi còn chưa đủ à? Đương nhiên, nếu như ông cần càng nhiều, tôi tự nhiên cũng có thể."
Trần Minh gật gật đầu, nâng ly rượu đỏ lên: "Vậy thì hợp tác vui vẻ?"
"Hợp tác vui vẻ." Liêu Tuấn Hách cùng Trần Minh lần nữa cụng ly, ngay sau đó, dư quang lướt qua Dương Thiên Trân ở không xa, không biết là hữu ý hay vô ý.
Mà bên này.
Dương Thiên Trân nhìn hai người nói chuyện, mặc dù không biết nội dung, nhưng trong lòng dường như cũng đã biết kết quả.
Hơn nữa ánh mắt vừa rồi của Liêu Tuấn Hách, cũng bị nàng phát giác.
Muốn nói Dương Thiên Trân cùng hắn kỳ thực cũng không quen thuộc, nhưng công ty của đối phương ngược lại là đã từng quen biết.
Công ty giải trí ở Kinh Thị.
Trừ Hoa Nghệ Ảnh Thị, chính là Thiên Thụy truyền thông.
Trước đây, Trần Chỉ Lôi và Thẩm Thanh Trúc trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, chính là người của Thiên Thụy.
Mà Liêu Tuấn Hách, chính là lão đại của Thiên Thụy, trước mắt là một trong những đỉnh lưu của giới.
Vốn dĩ Dương Thiên Trân cũng không cảm thấy sẽ nảy sinh cạnh tranh tài nguyên với Thiên Thụy.
Chủ yếu trước đó, cho dù là Sở Dương hay là Trịnh Tinh Tinh, đều có nhiều điểm khác biệt so với bọn họ về định vị.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới, Tống Hòa vượt lên trước lại đi bước đầu tiên về phía con đường tài nguyên thời trang, liền bị đỉnh lưu lấp kín.
Từ bất kỳ góc độ nào mà nhìn.
Hiện tại vị thế và giá trị thương mại của Tống Hòa, đều không thể so sánh với Liêu Tuấn Hách.
Mấy năm nay, hắn rèn luyện trong giới thời trang có thể nói là rất đúng chỗ.
Át chủ bài của Thiên Thụy chính là con đường thương mại của nghệ sĩ càng nặng.
Cho nên, Liêu Tuấn Hách trừ cực kỳ coi trọng kịch bản đầu tư cấp S ra, những kịch khác một mực không nhận, một năm có thể chụp một bộ phim đã xem như là nhiều.
Thời gian còn lại, hầu như cũng là đủ loại tuần lễ thời trang, cùng đi lên thảm đỏ của các show quốc tế, thâm canh tài nguyên thời trang.
Cho nên, một chút hình thức trào lưu trong nước, thường xuyên sẽ lấy phong cách của hắn ra làm mánh khóe.
"Dương tổng, bên kia hình như kết thúc, tôi đi theo Trần tổng nói một chút, sau đó giới thiệu hai người làm quen."
Lưu Bân dường như cũng không ý thức được đối diện đã bàn luận xong việc hợp tác.
Sau khi nói xong liền đi đến trước mặt Trần Minh.
"Trần tổng, trước đó có nói với ngài là Dương tổng của Lam Tinh giải trí hôm nay tới, giới thiệu cho ngài một chút, Tống Hòa của công ty các nàng gần đây có nhiệt độ rất lớn, hơn nữa cũng có mục đích cùng công ty Cổ Kỳ đàm phán hợp tác."
Lưu Bân là người bên làm chủ của Harper's Bazaar, cho nên Trần Minh cũng có quen biết, hắn liếc nhìn Liêu Tuấn Hách, lập tức vừa cười vừa nói: "A, Lưu quản lý, kỳ thực chúng ta Cổ Kỳ đã có ý hướng người phát ngôn, nếu như nhận thức một chút, tôi rất hoan nghênh, nhưng bàn chuyện hợp tác, có khả năng là không cần thiết."
Lưu Bân sững sờ, lập tức có chút gấp gáp: "Trần tổng, nhanh như vậy sao? Nếu không thì ngài suy nghĩ thêm một chút? Hot search gần đây của Tống Hòa ngài cũng thấy qua, cậu ấy rất có tiềm lực."
Trần Minh khoát tay: "Cậu cũng là người làm việc trong giới thời trang, hẳn phải biết định vị của Cổ Kỳ, chúng tôi muốn chỉ có thể là đỉnh lưu, mà không phải dựa vào mánh khóe xào nấu nhiệt độ của minh tinh nhị tuyến."
"Sao ngài có thể nói như vậy?" Lưu Bân cứng lại, không ngờ đối phương vậy mà lại kiên quyết như thế.
"Cậu nói Tống Hòa từ trước tới nay chưa hề có tác phẩm thời trang, mà Cổ Kỳ chỉ có thể có một vị đại diện ở Hoa Hạ, cậu nói xem làm thế nào đàm phán?"
"Không cần đàm phán."
Lưu Bân: "???"
Nhưng vào lúc này.
Phía sau truyền đến âm thanh tỉnh táo của Dương Thiên Trân.
Nàng đi tới trước mặt mấy người, không có chủ động tự giới thiệu, ánh mắt khinh thường đảo qua Liêu Tuấn Hách, sau cùng nhìn về phía Trần Minh:
"Hợp tác từ trước tới nay đều là hai chiều, nếu như ngay cả ánh mắt phán đoán một minh tinh cũng không có, vậy thì nhãn hiệu như thế này, Tống Hòa của chúng ta càng không thèm."
Nói xong, Dương Thiên Trân bá khí quay người rời đi.
Không cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Trần Minh cùng Liêu Tuấn Hách sửng sốt mấy giây, lúc này mới nhìn nhau.
Lưu Bân nhanh chân đi theo Dương Thiên Trân: "Dương tổng, thật sự xin lỗi, tôi... Tôi cũng không biết lại là như thế này."
Dương Thiên Trân cười quay người: "Không, hôm nay vẫn là cám ơn anh."
"Nếu không thì, nói lại? Kỳ thực Trần tổng có khả năng chỉ là không biết."
Dương Thiên Trân nghiêm túc lắc đầu: "Tống Hòa là người của ta, ta không có khả năng đặt hắn ở bất kỳ vị trí không công bằng nào, để hắn đi cùng người khác hợp tác, cho dù đối phương là Cổ Kỳ."
Mấy ngày nay Tống Hòa phát sóng trực tiếp, Dương Thiên Trân, bao quát rất nhiều người trong công ty đều cùng nhau xem.
Vì nhân vật mà liều mạng như vậy, trên thực tế rất là cổ vũ cho đại gia.
Mà những cố gắng này lại bị Trần Minh coi là mánh khóe.
Dương Thiên Trân là không có cách nào nhịn, cho nên việc hợp tác này, coi như đối phương bây giờ tới nói xin lỗi, nàng cũng không có khả năng đáp ứng.
Hơn nữa hắn cùng Liêu Tuấn Hách loại ánh mắt ở trên cao khinh thị kia, thật sự khiến người ta tức giận.
Lưu Bân: "Tôi hiểu Dương tổng, vậy lần này coi như xong."
Dương Thiên Trân: "Không sao, Tống Hòa sẽ không vì vậy mà từ bỏ cạnh tranh tài nguyên thời trang, có cơ hội chúng ta còn muốn lên, sau này còn phải nhờ anh giới thiệu thêm một chút."
"Cái đó không thành vấn đề!" Lưu Bân cười vỗ ngực một cái: "Tôi còn quen biết không ít nhãn hiệu thời trang, có quy mô lớn của thị trường, nhưng không thể so với Cổ Kỳ kém, a đúng rồi! Nike! Nike thì sao?"
Dương Thiên Trân cười một tiếng: "Anh chỉ cần nói cho bọn hắn, Tống Hòa sẽ không để cho bất kỳ nhãn hiệu nào thất vọng."
"Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận