Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 270: Chuẩn bị tiến vào phòng bán vé chiến trường / Thổi đi ra da trâu phải thực hiện (2 hợp 1)

Chương 270: Chuẩn bị tiến vào chiến trường phòng vé / Thổi phồng cũng phải thực hiện (2 hợp 1)
Áp lực bao no.
Câu nói này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại lễ trao giải đều chấn động không thôi.
Ai cũng nhìn ra, câu nói này dường như là đáp trả lại lời khiêu khích trước đó của Liêu Tuấn.
Chỉ là không ai ngờ rằng, cái áp lực này mà hắn nói đến, lại thật sự muốn chuyển sang lĩnh vực điện ảnh.
Bây giờ lớp trẻ đều chơi lớn như vậy sao?
Phải biết rằng, Tống Hòa hôm nay đã nhận được giải Nam chính xuất sắc nhất, nếu tiếp tục phát triển trong lĩnh vực phim truyền hình, giá trị con người của hắn nhất định sẽ tăng lên.
Hơn nữa thừa thắng xông lên, tài nguyên phim tiếp theo chắc chắn sẽ cao hơn, dù cho tác phẩm sau đó thành tích không được như mong muốn, nhưng ít nhất có hai bộ phim đang hot, có thể đảm bảo duy trì nhiệt độ và lưu lượng hiện tại của hắn.
Nếu không tận dụng triệt để lợi ích từ việc đoạt giải này thì đúng là có chút thiệt thòi.
Từ góc độ chuyên môn trong ngành, lựa chọn này của Tống Hòa thật sự có chút không hợp lý.
“Quả nhiên vẫn còn trẻ, đầu óc nóng lên liền đưa ra lựa chọn không thích hợp.”
“Tôi lại thấy khác, Tống Hòa ngược lại rất quyết đoán, ít nhất trước đây phim Tân Khí của hắn hiệu quả cũng không tệ, nếu thật sự chuyển sang làm phim điện ảnh, chưa chắc đã kém Liêu Tuấn, chưa hẳn không phải cơ hội tốt.”
“Ha ha, Liêu Tuấn chính là một bài học nhãn tiền, chưa chắc hắn đã đi vững đâu.”
“Áp lực bao no, câu này thật ngông cuồng, tôi vẫn khá mong đợi, cảm giác năm sau sẽ có trò hay để xem.”
Khán giả phía dưới bàn luận sôi nổi.
Người dẫn chương trình lúc này mỉm cười nhanh chóng dàn xếp.
Anh ta biết nếu tiếp tục bàn về đề tài này chắc chắn sẽ không thu lại được gì, nên cầm micro lên, nói: “Oa, không ngờ kế hoạch của Tống Hòa lại quyết đoán như vậy, chúng ta cùng chờ mong, hi vọng năm sau có thể thấy tác phẩm của mọi người trên màn ảnh rộng.
Được rồi, chúng ta mời những người đoạt giải xuống sân khấu.”
Theo sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, mọi người lần lượt xuống sân khấu.
Mọi việc tạm thời lắng xuống, nhưng không có nghĩa là kết thúc.
Ai cũng biết, chưa đến một giờ nữa, các hot search giải trí chắc chắn sẽ leo lên top.
Lúc này ở phía dưới,
Dương Thiên Trân và Chu Chính Hùng đã liên hệ với đội ngũ PR và vận hành của công ty.
Rõ ràng sức nóng sẽ bùng nổ, nên phải chuẩn bị trước.
Hai người họ không hề bối rối hay kích động.
Mặc dù phát ngôn của Tống Hòa lần này đúng là khiến họ trở tay không kịp.
Nhưng những năm nay cũng đã quen rồi.
So với những chuyện hắn đã làm trước đây, việc này có vẻ đã rất khiêm tốn.
Không ngoài gì việc thông báo với mọi người, năm sau hắn sẽ tham gia đóng phim điện ảnh.
Tất nhiên, câu “Áp lực bao no” vẫn có chút ngông cuồng, nhưng nghĩ đến đối phương là Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ mới từ nước ngoài trở về, cũng không có gì phải lo lắng.
Mặc dù cả hai người đều rất nổi tiếng, địa vị cũng không nhỏ.
Nhưng một người thì không có chỗ dựa vững chắc.
Người còn lại thì xuất ngoại mấy năm, các mối quan hệ quan trọng trong nghề đã phai mờ, nói trắng ra, bề ngoài hào nhoáng nhưng hậu trường không tính là vững chắc.
Cho nên dù Tống Hòa có đối đầu với họ, cùng lắm là sụp đổ hình tượng một chút.
Không gây ra tổn thất thực sự.
Vì vậy, hai người mới có thể bình tĩnh, thuần thục xử lý hậu quả.
Dương Thiên Trân vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Tên nhóc này bây giờ thật sự là không coi ai ra gì, xem tôi về xử lý hắn thế nào.”
Chu Chính Hùng lắc đầu: “Tôi lại thấy đây là một cách dẫn dắt dư luận rất tốt, trước đó chắc chắn Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ đã chuẩn bị tạo hiệu ứng mong chờ và chú ý, kết quả Tống Hòa chen ngang, lại kéo sự quan tâm trở về, ít nhất chúng ta ngang hàng với họ.
Tôi nghĩ Trương Hàm nhìn thấy tình hình này chắc cũng sẽ không nói gì, dù sao tiền quảng cáo cũng đỡ tốn, tuyên bố thẳng thừng, kéo được lưu lượng.”
Dương Thiên Trân liếc Chu Chính Hùng: “Sao bây giờ anh cũng hóng hớt vậy? Bên Hàm Nghĩa Văn Hóa còn chưa thông báo, anh lại tự tiện bán đứng, chắc chắn sẽ bị để ý, dễ dàng làm ảnh hưởng đến tiến độ làm phim của Trương Hàm.”
Chu Chính Hùng cười: “Tôi biết lo lắng của em, nhưng việc đã đến nước này, làm tới cùng thôi, tôi cũng không ưa gì Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ, cái gì mà sóng sau xô sóng trước.”
Dương Thiên Trân: “…”
Lúc này Tống Hòa cầm cúp, đã ngồi về chỗ của mình.
Lê An nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi, vui vẻ nói: “Tống Hòa, cậu thật sự rất dũng cảm, nhưng cậu có biết nói xong câu này, cậu phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn không? Không cần phải vì tôi mà đối đầu với Ngô Hạo Vũ, không cần thiết, tôi cũng lớn tuổi rồi, không tranh giành hơn thua nữa.”
“???” Khuôn mặt Tống Hòa đầy dấu chấm hỏi.
Hình như Lê An hiểu lầm rồi.
Cô ấy nghĩ hắn vì mình mới đối đầu với Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ.
Nhưng thực ra Tống Hòa chỉ muốn nhân cơ hội này tạo chút sóng gió mà thôi.
“Cũng không sao, dù sao cũng định tiến quân sang điện ảnh rồi, đã nói ra rồi thì nên tìm một dịp thích hợp hơn để tối đa hóa hiệu quả.”
Lê An gật đầu, thấy lời Tống Hòa nói cũng không có gì sai.
Nhưng nghĩ đến việc hắn vì mình mà cạnh tranh phòng vé với Ngô Hạo Vũ, cô cảm động vô cùng.
【 Fan chân chính +1】
Tống Hòa: “???”
Lê An: “Tống Hòa, sau này có bất kỳ khó khăn gì cứ gọi điện thoại cho tôi, đừng khách sáo, còn nữa, chờ cậu quay xong bộ phim này, đừng vội, chúng ta tâm sự, tôi có kịch bản muốn cho cậu xem.”
Tống Hòa: “Được.”
【 Fan chân chính +100】 【 Fan chân chính +200】 【…】
Hai người trò chuyện.
Số lượng fan chân chính không ngừng tăng lên.
Quả nhiên, tin tức sẽ tấn công mảng điện ảnh, cộng với việc đối đầu với Liêu Tuấn trước đó, lại giúp hắn hút thêm một lượng fan.
Chỉ là vừa rồi cái +1 fan chân chính kia là ai vậy?

Ở một nơi khác.
Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ sắc mặt lúc này có chút khó coi.
Tình hình dường như không giống với những gì họ nghĩ trước đó.
Ban đầu họ cho rằng có thể lợi dụng việc nhận giải để hé lộ một chút thông tin về bộ phim khoa học viễn tưởng mới, thu hút sự chú ý.
Hơn nữa chỉ cần tung ra chủ đề hợp tác của hai người, là có thể duy trì độ nóng.
Nhưng Tống Hòa lại thẳng thừng đáp trả Liêu Tuấn, thế mà lại muốn tấn công sang lĩnh vực điện ảnh.
Đây là điều mà hai người không ngờ tới.
Phải nói rằng việc Liêu Tuấn chuyển sang làm phim điện ảnh là thay cho công ty giải trí của hắn, hơn nữa đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định.
Họ không nghĩ Tống Hòa có thể có thời gian chuẩn bị chu đáo như vậy.
Lúc này lại tùy tiện chuyển hướng, chẳng lẽ thật sự là hành động bốc đồng, muốn phân cao thấp với hắn?
Ngô Hạo Vũ liếc nhìn Tống Hòa phía trước, rồi cười khẩy: “Tuấn, xem ra hắn đang tuyên chiến với chúng ta, áp lực bao no? Hừ, tôi muốn xem hắn làm thế nào để gây áp lực cho chúng ta.”
Liêu Tuấn do dự một chút, rồi nói: “Vũ ca, trước đây tôi có xem phim Tân Khí của hắn, nói thật lòng, đúng là có chút gì đó, nếu hắn thật sự tiến vào điện ảnh, nói không chừng sẽ cùng thời điểm công chiếu với chúng ta, lúc đó sẽ phải phân thắng bại tại phòng vé.”
Ngô Hạo Vũ tự tin cười: “Yên tâm, phim khoa học viễn tưởng của chúng ta khác hẳn với hắn, hắn tự đào hố chôn mình thôi, đến lúc phim của chúng ta ra mắt, sợ rằng hắn còn không với tới góc đâu.
Phải biết rằng, lần này đầu tư có thể lên đến hơn 10 tỷ, thậm chí cao hơn, nhìn toàn quốc có mấy ai làm phim quy mô lớn như vậy, cậu nghĩ ai có thể so sánh với chúng ta?”
Nghe Ngô Hạo Vũ nói, Liêu Tuấn rùng mình.
Mặc dù hắn biết đối phương rất tham vọng, nhưng đến lúc này mới hiểu.
Lần này hắn trở về là muốn phá kỷ lục phòng vé.
Hơn nữa quy mô sản xuất phim có liên quan trực tiếp đến số tiền đầu tư phía sau, nhưng không có nghĩa là càng bỏ nhiều tiền, phim càng hay.
Dù sao rất nhiều phim mục đích không phải để làm ra tác phẩm tốt, mà là để phục vụ cho các hoạt động của một số tư bản phía sau.
Nhưng nếu khoản đầu tư này thật sự được sử dụng hoàn toàn cho bộ phim.
Thì có thể thật sự tạo nên lịch sử.

Lễ trao giải kết thúc mỹ mãn sau khi trao giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất hàng năm cuối cùng.
Lần này trao giải có khá nhiều tình tiết phụ, khiến cho cuộc cạnh tranh cho giải Nữ chính xuất sắc nhất có vẻ không gay cấn lắm.
Các trang báo giải trí bắt đầu tăng ca viết bài.
Không lâu sau khi lễ trao giải kết thúc, các ngôi sao rời đi.
Hot search trên mạng cũng bắt đầu sôi sục.
Hot search Weibo:
Hot 1: Tống Hòa đoạt giải Nam chính xuất sắc, tấn công sang điện ảnh?
Hot 2: Liêu Tuấn sẽ hợp tác với Ngô Hạo Vũ!
Hot 3: Tống Hòa tuyên bố ‘Áp lực bao no’!
Hot 4: Tống Hòa, Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ sẽ chạm trán tại phòng vé!
Hot 5……
Khu bình luận đã hoàn toàn bùng nổ.
Ngoài sự bất ngờ, đa số mọi người đều thấy khá bất ngờ.
Ban đầu mọi người đều mong đợi tác phẩm truyền hình tiếp theo của Tống Hòa sau khi đoạt giải.
Nhưng khi biết Tống Hòa chuẩn bị chính thức làm phim điện ảnh, hơn nữa không phải phim chiếu mạng, không ít người đều rất mong chờ.
[ Trời ơi! Tống Hòa thật sự muốn làm phim điện ảnh? Tôi đã nói kỹ năng của anh ấy đủ tốt mà, mong chờ quá, quan trọng là, tôi thích câu ‘Áp lực bao no’ cuối cùng của anh ấy haha! Liêu Tuấn chắc cứng họng luôn!]
[ Tôi thấy lần này có hơi phóng đại rồi, nói anh ấy làm phim truyền hình thì còn có chút hi vọng, chuyển sang điện ảnh, doanh thu phòng vé được bao nhiêu? Cũng không xem anh ấy phải đối mặt với ai, còn áp lực bao no? Đừng tự chuốc lấy thất bại.]
[ Bạn trên nói đúng, nếu chỉ có Liêu Tuấn thì hai người còn có thể so kè, nhưng Liêu Tuấn muốn hợp tác với Ngô Hạo Vũ, Ngô Hạo Vũ là ai thì không cần nói nhiều, người ta đã đoạt mấy giải Ảnh đế trong nước rồi mới ra nước ngoài phát triển, bây giờ quay về chắc chắn là dự án siêu cấp khủng! Làm sao so được?]
[ Tống Hòa cũng chưa nói là phim gì, biết đâu cũng là dự án lớn?]
[ Dù anh ấy làm phim gì, cũng không thể lớn hơn dự án của Ngô Hạo Vũ đúng không? Người ta phát triển ở Hollywood, cố tình trở về, dùng chân nghĩ cũng biết không thể là phim bình thường.]
[ Dù các bạn nói gì, tôi vẫn tin tưởng Tống Hòa.]
[ Haha, có hay không thì đợi phim chiếu rồi xem doanh thu phòng vé, thật khó tin, anh ấy dám đối đầu với Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ.]
Fan trên mạng bắt đầu tranh luận.
Một nhóm người cho rằng việc Tống Hòa làm phim điện ảnh không có vấn đề gì, nhưng nếu so với Ngô Hạo Vũ thì không có gì để so sánh.
Hiện tại, địa vị của Tống Hòa chắc chắn không cao bằng Ngô Hạo Vũ.
Hơn nữa về sức ảnh hưởng đến phòng vé, Tống Hòa tạm thời chưa có số liệu, anh ấy vẫn là một tờ giấy trắng trong thị trường điện ảnh.
Liệu khán giả điện ảnh có tin tưởng vào anh ấy hay không còn chưa rõ.
Nhưng Ngô Hạo Vũ thì khác.
Mặc dù anh ta đã nhiều năm không đóng phim trong nước.
Nhưng chất lượng vẫn có thể đảm bảo, ít nhất trước khi ra nước ngoài, anh ta chưa từng làm phim dở.
Rất ổn định.

Trên xe,
Lúc này Dương Thiên Trân đang chỉ vào mũi Tống Hòa mắng té tát.
“Trước đó tôi đã nói với cậu thế nào? Không phải đã dặn cậu ngàn vạn lần đừng nói lung tung sao? Lúc đó cậu cũng thề thốt đảm bảo với tôi, nhưng bây giờ kết quả là gì? Cậu xem hot search của cậu kìa! Nhận giải thì nhận giải, lại tự đào hố cho mình làm gì? Nhỡ đến lúc doanh thu phòng vé không bằng một góc của người ta, thì cậu làm thế nào?”
Dương Thiên Trân mắng xối xả, đầy lo lắng cho tương lai của Tống Hòa.
Cô ấy không lo lắng việc Tống Hòa công khai kế hoạch làm phim của mình, dù sao cũng nên để mọi người biết.
Vấn đề quan trọng nhất là hắn không nên nói câu “Áp lực bao no”.
Ban đầu thời điểm công chiếu của hai bên có thể không cùng lúc.
Nhưng sau câu nói đó, họ đã bị trói buộc trên cùng một mặt phẳng.
Không thể tránh khỏi bị mọi người so sánh, phân cao thấp.
Nếu thật sự bị Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ đè bẹp, thì việc giảm địa vị là chuyện nhỏ, mất đi thiện cảm của khán giả và niềm tin ở phòng vé mới là chuyện lớn.
Muốn lấy lại được sẽ càng khó khăn hơn.
Đối với lời Dương Thiên Trân nói, Tống Hòa ngược lại không lo lắng lắm.
“Dương tỷ, thị trường phòng vé vốn là nơi cạnh tranh khốc liệt, nó khác với truyền bá và lưu lượng phim truyền hình. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với họ, chi bằng cứ phá vỡ lớp cửa sổ này, đường cùng gặp nhau dũng cảm thắng, hơn nữa họ cũng nói rồi, muốn tôi gây chút áp lực cho họ, thì tôi đương nhiên phải chiều lòng họ, tôn trọng tiền bối chứ.”
“…” “…”
Nghe Tống Hòa nói, Dương Thiên Trân và Chu Chính Hùng ôm trán.
Trong lòng dấy lên một tia bất an.
Nhưng không phải đối với Tống Hòa.
Mà là đang lo lắng cho Liêu Tuấn và Ngô Hạo Vũ.
Tự dưng các người hợp tác làm phim cho tốt, lại phải chọc vào tên nhóc này làm gì?
Người hiểu rõ Tống Hòa nhất, không ai khác chính là Dương Thiên Trân và Chu Chính Hùng.
Mỗi khi Tống Hòa như thế này, chính là muốn làm điều gì đó bất ngờ.
Để chuẩn bị cho bộ phim Phi Trì,
Tháng trước hắn đã dành rất nhiều thời gian luyện tập lái xe tại trường đua.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Sau lễ trao giải, Tống Hòa nhất định sẽ còn điên cuồng hơn.
Mặc dù bây giờ hắn chưa nói.
Nhưng hai người đã cảm nhận được manh mối.
“Dương tỷ.” Tống Hòa bỗng nhiên nói: “Bên Khải Duệ có phản hồi chưa?”
Dương Thiên Trân: “Hoắc Quang Luân vẫn chưa trả lời.”
Tống Hòa suy nghĩ một chút: “Vậy thì bổ sung thêm một điều khoản nữa, tôi có thể giúp họ làm đại diện chung, quay thêm vài quảng cáo cũng không sao, nhưng họ phải tài trợ cho tôi một chiếc xe đua, để hoàn thành khóa huấn luyện trên đường đua Bayanbulak.”
Chu Chính Hùng trợn mắt: “Trời ơi, cậu thật sự muốn đi sao?”
Tống Hòa mỉm cười gật đầu: “Đồng tiền bát gạo, 28 triệu cát-xê, tự tôi tăng thêm chút cường độ cũng không quá đáng đúng không? Hơn nữa đã nói là áp lực bao no rồi, phóng đại cũng phải thực hiện chứ.”
Chu Chính Hùng: “…”
Tống Hòa: “Dương tỷ, nếu Hoắc tổng đồng ý, thì đặt vé máy bay cho tôi, bay thẳng đến Tân Cương.”
Dương Thiên Trân: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận