Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến
Chương 201: Ta thích có mộng tưởng người trẻ tuổi
**Chương 201: Ta thích người trẻ tuổi có mộng tưởng**
Trong lúc tân kịch đang được phát sóng rầm rộ.
"Đây chính là Quán Lam" mùa thứ bảy cũng bắt đầu ghi hình.
Vốn dĩ Tống Hòa định tự mình đến.
Nhưng hiện tại độ nổi tiếng của hắn có chút lớn, Dương Thiên Chân không yên tâm, liền đi theo.
Ban đầu tâm trạng Dương Thiên Chân vẫn còn tương đối vui vẻ.
Dù sao từ trong tay mình sắp sửa nâng đỡ được một minh tinh hạng nhất nữa.
Khó mà không sung sướng.
Nhưng sau vài câu Tống Hòa hỏi thăm ân cần mẹ ruột.
Tâm trạng Dương Thiên Chân trực tiếp tuột dốc không phanh.
Nàng sợ lại nghe Tống Hòa nói chuyện tiếp, sẽ không nhịn được mà ra tay đả thương người.
Cho nên quyết định để hắn ghi hình trước, còn mình thì đi ra khu nghỉ ngơi bên ngoài của tổ chương trình để hoàn thành nốt phần công việc còn lại.
"Dương tổng, chị muốn đi đâu à?" Âm thanh Tống Hòa từ phía sau truyền đến.
Dương Thiên Chân không quay đầu lại: "Tôi đi khu nghỉ ngơi uống ly cà phê."
"Nhưng ở đây không có Starbucks."
"Tôi uống Mật Tuyết bộ không được hả!"
"Hừ, lộ chân tướng rồi nhé!" Tống Hòa cười đắc ý: "Dương tỷ của ta chưa từng uống Mật Tuyết, nàng thích uống Starbucks kiểu Tây, cô em low class, cô rốt cuộc là ai!"
"..." Dương Thiên Chân u ám tới cực điểm.
Nàng đè nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Hòa!"
"Dạ?"
"Nói thêm một câu nữa, tôi đóng băng cậu ba mươi năm... Nói được làm được!"
"Ách..."
Nhìn Dương Thiên Chân rời đi.
Tống Hòa trong lòng cảm khái, chỉ có câu cuối này là còn giống lời nói của con người.
Dương tỷ ngày xưa cuối cùng cũng trở về.
Cảm động một hồi, Tống Hòa gửi cho Chu Chính Hùng một tin nhắn WeChat.
[ Tống Hòa: @ Chính Hùng!]
[ Chu Chính Hùng: Ơi?]
[ Tống Hòa: Dương tỷ khỏe.]
[ Chu Chính Hùng: ... Nàng làm sao?]
[ Tống Hòa: Anh không biết?]
[ Chu Chính Hùng: Không biết.]
[ Tống Hòa: Hình như bị ai đó nhập, nói chuyện kỳ kỳ, nhưng mà không sao, tôi đã thức tỉnh nàng rồi.]
[ Chu Chính Hùng: Lợi hại vậy? Ha ha, vậy lúc đó nàng có dáng vẻ như thế nào?]
[ Tống Hòa: Ừm... Rất khó hình dung, nhưng vô cùng nguy hiểm.]
[ Chu Chính Hùng: Ngọa tào!]
[ Tống Hòa: (╯^╰) Ta một câu là đã chữa khỏi.]
[ Chu Chính Hùng: Ngầu bá cháy, bất quá tôi phải nhắc cậu, lần sau loại sự tình này, tốt nhất tìm tôi nói chuyện riêng, đừng nói trong nhóm.]
[ Tống Hòa: ...?!]
[ Ninh Khải: Khụ.]
[ Trịnh Tinh Tinh: ......]
[ Sở Dương: ......]
[ Lâm Nhã: ......]
[ Dương Thiên Chân: @ Tống Hòa! Cậu TM có phải muốn c·h·ế·t hay không!!!]
[ Tống Hòa: (-.-)]
...
...
Ghi hình bóng rổ thực ra không phức tạp.
Mời minh tinh và tuyển thủ chuyên nghiệp chia thành các đội.
Sau đó bắt đầu tiến hành sơ tuyển và kiểm tra đối với các tuyển thủ dự thi.
Cuối cùng chia làm hai đội, tiến hành đối kháng với nhiều hình thức khác nhau, tranh đấu tìm ra người chiến thắng sau cùng.
Ống kính chủ yếu vẫn tập trung ở trên người các tuyển thủ.
Trải qua một ngày ghi hình.
Tống Hòa và các khách mời minh tinh khác cũng đều quen thuộc.
Lần này ngoài hắn ra, đạo sư còn có thần tượng tuyển tú tương đối nổi trong 2 năm gần đây, Lý Lâm Vũ.
Ngoài ra hai tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đều là những người đã từng đảm nhiệm qua vị trí tuyển thủ quốc gia, cũng là những tuyển thủ minh tinh trong vòng đấu chuyên nghiệp CBA.
Quy tắc chọn lựa là hình thức đơn đấu.
Các tuyển thủ có thể lựa chọn một đấu một, tùy tiện lựa chọn đối thủ để trực tiếp thi đấu.
Hoặc là ba đấu ba, vẫn là ngẫu nhiên, thua trực tiếp bị loại.
Cuối cùng chỉ có thể giữ lại một nửa số người.
Theo sự xướng tên của người chủ trì.
Các tuyển thủ theo thứ tự ra sân, sau đó trực tiếp thi đấu.
Tại khu vực khán đài.
Không ít tuyển thủ bàn luận nhỏ với nhau.
"Tống Hòa thật sự tới, thật muốn cùng hắn đơn đấu một chút thử xem! Không biết có phải thật sự lợi hại giống như khi livestream hay không."
"Huynh đệ, nguyên lão bài của nhà máy bóng rổ đường phố của chúng ta đều phát Weibo nói hắn lợi hại, không sai được đâu."
"Có khả năng hay không là bởi vì hắn là minh tinh, cho nên nể mặt hắn mới nói vậy?"
"Livestream anh không thấy à, ném rổ đại phong xa, anh làm được không?"
"Tôi là không được, nhưng bóng rổ đâu chỉ có ném rổ, đợi lát nữa tôi ra sân, khẳng định sẽ hỏi Tống Hòa có dám đấu với tôi hay không, đụng độ minh tinh hay không tôi không quan tâm, quan trọng nhất là đủ real! Đủ chân thực! Phàm là hắn dám nhận, tôi đều kính hắn là đàn ông, đáng để đám người chơi bóng rổ đường phố chúng ta tôn trọng!"
"Ừm, có lý."
Khu quan sát các tuyển thủ dự thi nhao nhao gia nhập thảo luận.
Hơn nữa dần dần đã đạt thành sự nhất trí về chủ đề.
Mặc dù ngay từ đầu có người giúp Tống Hòa chứng thực thực lực, nhưng dù sao cũng là những thanh niên bóng rổ huyết khí phương cương, muốn nói trong lòng không có chút ý niệm muốn va chạm với hắn, vậy khẳng định là giả.
Trong mắt của những chàng trai thẳng yêu quý bóng rổ, phàm là nhìn thấy một người ngưu bức, đều sẽ muốn so chiêu với hắn một chút.
Huống chi Tống Hòa còn là một minh tinh.
Như vậy đơn đấu đứng lên chắc chắn càng có cảm giác thành tựu.
"OK! Vị tuyển thủ 1V1 tiếp theo, đến từ Chu Thụy của Hồ Thị! Từng là quán quân khu vực thi đấu cuối cùng năm 2018, 2019 của giải đấu đơn nam đường phố, chiều cao 177, thể trọng 68 kg, át chủ bài chính là vị trí số 5, là một tuyển thủ kỹ thuật kiểm soát bóng và ghi điểm đều rất toàn diện!"
Nghe được người chủ trì thông báo.
Trong đám người, một người trẻ tuổi vóc dáng vạm vỡ bước ra.
Ánh mắt của rất nhiều người xung quanh sáng lên, biểu lộ đều có chờ mong xem kịch vui.
Bởi vì nam sinh đứng ra lúc này, chính là vị vừa rồi muốn khiêu chiến Tống Hòa.
Trên thân Chu Thụy tràn đầy sự bồng bột của tuổi trẻ, hắn chạy đến sân bóng, cầm lấy microphone, đối mặt trước ống kính máy quay, tỏ vẻ vẫn còn chút không lưu loát và khẩn trương.
"À, xin chào mọi người, tôi là Chu Thụy."
Người chủ trì: "Được, vậy bây giờ cậu có thể ở phía dưới chọn lựa đối thủ mà cậu muốn đơn đấu, hoặc có lẽ là, có người nào muốn đấu đơn với Chu Thụy, cũng có thể chủ động đi lên!"
"Tôi đến!"
"Tôi!"
Sau khi dứt lời, không ít người đứng dậy, biểu lộ đồng dạng ngạo nghễ khó thuần, dáng vẻ không ai phục ai.
Vòng bóng rổ đường phố trong nước chính là như thế.
Nói như vậy cũng không phải thật sự ngạo mạn đến mức không coi ai ra gì.
Chỉ có điều muốn chính là một loại ngạnh khí của đàn ông, cùng tinh thần không phục.
Nếu như đổi thành những phương diện khác, có thể sẽ bị xem là không đủ khiêm tốn, nhưng ở trên hạng mục vận động thể hiện ra khí thế như vậy, trái lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy cảm xúc mãnh liệt cùng mùi t·h·u·ố·c súng.
Chu Thụy: "MC, tôi muốn trước khi đơn đấu, đánh một trận với đạo sư trước, không biết có được không, trước đó từng xem Tống Hòa lão sư livestream, tôi biết anh ấy rất lợi hại, cho nên tôi muốn đấu với anh ấy một trận, để làm nóng người."
"Ha ha, thật dám nói!"
"Đến!"
"Gào!!!"
Lời này vừa nói ra, tất cả những người chung quanh đều bắt đầu phát ra tiếng hò reo.
Biết rõ tự nhiên đều hiểu, hắn sau đó muốn làm gì.
Người chủ trì sửng sốt một giây.
Rõ ràng đây không phải quá trình đã được sắp xếp trước.
Lập tức hắn nhìn về phía đạo diễn sau ống kính.
Mà giờ khắc này,
Biên đạo của tổ chương trình cùng với nhân viên công tác nhao nhao lộ ra biểu cảm đặc sắc.
Một chương trình tạp kỹ muốn cái gì?
Không phải làm từng bước dựa theo kịch bản đã viết sẵn mà đi, loại chương trình tạp kỹ như thế, là loại rác rưởi nhất.
Đúng quy cách chương trình tạp kỹ, muốn là 'ngoài ý muốn', muốn là 'chủ đề', muốn là một chút vượt qua những thứ nắm trong lòng bàn tay.
Rõ ràng chờ chính là cái này.
Biên đạo ra hiệu, bảo người chủ trì tiếp tục.
Người chủ trì gật đầu, sau đó với vẻ mặt kinh ngạc: "Oa, Chu Thụy bạn học, lá gan cậu không nhỏ a, còn muốn khiêu chiến Tống Hòa lão sư, bất quá, mặc dù đây là không đúng quy tắc, nhưng chúng ta cũng muốn hỏi xem Tống Hòa lão sư có suy nghĩ gì, nếu như anh ấy nguyện ý, ai không muốn xem thêm một chút chứ, các vị nói có đúng không!"
"Đúng!!"
"Lên đi, Tống Hòa lão sư!"
"!!"
Bầu không khí lập tức bị đẩy lên cao trào.
Không thể không nói, người chủ trì đã hoàn thành sáu mùa, thật sự có kinh nghiệm phong phú, biết như thế nào thuận thế điều động bầu không khí.
Đến loại thời điểm mấu chốt này, Tống Hòa không trả lời đều không được.
Lúc này ống kính chuyển đến Tống Hòa.
Một bên Lý Lâm Vũ cùng tuyển thủ CBA Quách Luân bọn người, cũng nhao nhao nhìn về phía hắn.
Bình thường minh tinh khách mời khác chắc chắn sẽ mượn cơ hội, đáp lại bằng chút hài hước, có lẽ liền lấp liếm cho qua.
Nhưng Tống Hòa là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Làm một người muốn trở thành đỉnh lưu.
Nhất định phải tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào.
"Đi, không chỉ có là cậu, bao gồm tất cả những tuyển thủ lên đài sau đó, các cậu cũng có thể khiêu chiến tôi, thắng tôi, trực tiếp thăng cấp đều được."
"Rất đàn ông!"
"Tống Hòa ngầu bá cháy!"
"Làm tới luôn!"
Người chủ trì: "Wow, mùi t·h·u·ố·c súng đã nồng nặc rồi! Các vị hãy cho thêm tràng pháo tay, vậy thì xin mời Tống Hòa lão sư ra sân!"
"Úc!!!"
"Cố lên!!!"
Xung quanh là một tràng tiếng vỗ tay.
【 Nhắc nhở: Tiêu hao 50 điểm trợ lực... Tiêu hao 50 điểm trợ lực...】
[ Thu được: Mũ độ thành thục cấp B...]
[ Thu được: Cắt bóng độ thành thục cấp B...]
Tống Hòa đi đến sân bóng, lộ ra mỉm cười:
"Ta thích những người trẻ tuổi có mơ ước."
Trong lúc tân kịch đang được phát sóng rầm rộ.
"Đây chính là Quán Lam" mùa thứ bảy cũng bắt đầu ghi hình.
Vốn dĩ Tống Hòa định tự mình đến.
Nhưng hiện tại độ nổi tiếng của hắn có chút lớn, Dương Thiên Chân không yên tâm, liền đi theo.
Ban đầu tâm trạng Dương Thiên Chân vẫn còn tương đối vui vẻ.
Dù sao từ trong tay mình sắp sửa nâng đỡ được một minh tinh hạng nhất nữa.
Khó mà không sung sướng.
Nhưng sau vài câu Tống Hòa hỏi thăm ân cần mẹ ruột.
Tâm trạng Dương Thiên Chân trực tiếp tuột dốc không phanh.
Nàng sợ lại nghe Tống Hòa nói chuyện tiếp, sẽ không nhịn được mà ra tay đả thương người.
Cho nên quyết định để hắn ghi hình trước, còn mình thì đi ra khu nghỉ ngơi bên ngoài của tổ chương trình để hoàn thành nốt phần công việc còn lại.
"Dương tổng, chị muốn đi đâu à?" Âm thanh Tống Hòa từ phía sau truyền đến.
Dương Thiên Chân không quay đầu lại: "Tôi đi khu nghỉ ngơi uống ly cà phê."
"Nhưng ở đây không có Starbucks."
"Tôi uống Mật Tuyết bộ không được hả!"
"Hừ, lộ chân tướng rồi nhé!" Tống Hòa cười đắc ý: "Dương tỷ của ta chưa từng uống Mật Tuyết, nàng thích uống Starbucks kiểu Tây, cô em low class, cô rốt cuộc là ai!"
"..." Dương Thiên Chân u ám tới cực điểm.
Nàng đè nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Hòa!"
"Dạ?"
"Nói thêm một câu nữa, tôi đóng băng cậu ba mươi năm... Nói được làm được!"
"Ách..."
Nhìn Dương Thiên Chân rời đi.
Tống Hòa trong lòng cảm khái, chỉ có câu cuối này là còn giống lời nói của con người.
Dương tỷ ngày xưa cuối cùng cũng trở về.
Cảm động một hồi, Tống Hòa gửi cho Chu Chính Hùng một tin nhắn WeChat.
[ Tống Hòa: @ Chính Hùng!]
[ Chu Chính Hùng: Ơi?]
[ Tống Hòa: Dương tỷ khỏe.]
[ Chu Chính Hùng: ... Nàng làm sao?]
[ Tống Hòa: Anh không biết?]
[ Chu Chính Hùng: Không biết.]
[ Tống Hòa: Hình như bị ai đó nhập, nói chuyện kỳ kỳ, nhưng mà không sao, tôi đã thức tỉnh nàng rồi.]
[ Chu Chính Hùng: Lợi hại vậy? Ha ha, vậy lúc đó nàng có dáng vẻ như thế nào?]
[ Tống Hòa: Ừm... Rất khó hình dung, nhưng vô cùng nguy hiểm.]
[ Chu Chính Hùng: Ngọa tào!]
[ Tống Hòa: (╯^╰) Ta một câu là đã chữa khỏi.]
[ Chu Chính Hùng: Ngầu bá cháy, bất quá tôi phải nhắc cậu, lần sau loại sự tình này, tốt nhất tìm tôi nói chuyện riêng, đừng nói trong nhóm.]
[ Tống Hòa: ...?!]
[ Ninh Khải: Khụ.]
[ Trịnh Tinh Tinh: ......]
[ Sở Dương: ......]
[ Lâm Nhã: ......]
[ Dương Thiên Chân: @ Tống Hòa! Cậu TM có phải muốn c·h·ế·t hay không!!!]
[ Tống Hòa: (-.-)]
...
...
Ghi hình bóng rổ thực ra không phức tạp.
Mời minh tinh và tuyển thủ chuyên nghiệp chia thành các đội.
Sau đó bắt đầu tiến hành sơ tuyển và kiểm tra đối với các tuyển thủ dự thi.
Cuối cùng chia làm hai đội, tiến hành đối kháng với nhiều hình thức khác nhau, tranh đấu tìm ra người chiến thắng sau cùng.
Ống kính chủ yếu vẫn tập trung ở trên người các tuyển thủ.
Trải qua một ngày ghi hình.
Tống Hòa và các khách mời minh tinh khác cũng đều quen thuộc.
Lần này ngoài hắn ra, đạo sư còn có thần tượng tuyển tú tương đối nổi trong 2 năm gần đây, Lý Lâm Vũ.
Ngoài ra hai tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đều là những người đã từng đảm nhiệm qua vị trí tuyển thủ quốc gia, cũng là những tuyển thủ minh tinh trong vòng đấu chuyên nghiệp CBA.
Quy tắc chọn lựa là hình thức đơn đấu.
Các tuyển thủ có thể lựa chọn một đấu một, tùy tiện lựa chọn đối thủ để trực tiếp thi đấu.
Hoặc là ba đấu ba, vẫn là ngẫu nhiên, thua trực tiếp bị loại.
Cuối cùng chỉ có thể giữ lại một nửa số người.
Theo sự xướng tên của người chủ trì.
Các tuyển thủ theo thứ tự ra sân, sau đó trực tiếp thi đấu.
Tại khu vực khán đài.
Không ít tuyển thủ bàn luận nhỏ với nhau.
"Tống Hòa thật sự tới, thật muốn cùng hắn đơn đấu một chút thử xem! Không biết có phải thật sự lợi hại giống như khi livestream hay không."
"Huynh đệ, nguyên lão bài của nhà máy bóng rổ đường phố của chúng ta đều phát Weibo nói hắn lợi hại, không sai được đâu."
"Có khả năng hay không là bởi vì hắn là minh tinh, cho nên nể mặt hắn mới nói vậy?"
"Livestream anh không thấy à, ném rổ đại phong xa, anh làm được không?"
"Tôi là không được, nhưng bóng rổ đâu chỉ có ném rổ, đợi lát nữa tôi ra sân, khẳng định sẽ hỏi Tống Hòa có dám đấu với tôi hay không, đụng độ minh tinh hay không tôi không quan tâm, quan trọng nhất là đủ real! Đủ chân thực! Phàm là hắn dám nhận, tôi đều kính hắn là đàn ông, đáng để đám người chơi bóng rổ đường phố chúng ta tôn trọng!"
"Ừm, có lý."
Khu quan sát các tuyển thủ dự thi nhao nhao gia nhập thảo luận.
Hơn nữa dần dần đã đạt thành sự nhất trí về chủ đề.
Mặc dù ngay từ đầu có người giúp Tống Hòa chứng thực thực lực, nhưng dù sao cũng là những thanh niên bóng rổ huyết khí phương cương, muốn nói trong lòng không có chút ý niệm muốn va chạm với hắn, vậy khẳng định là giả.
Trong mắt của những chàng trai thẳng yêu quý bóng rổ, phàm là nhìn thấy một người ngưu bức, đều sẽ muốn so chiêu với hắn một chút.
Huống chi Tống Hòa còn là một minh tinh.
Như vậy đơn đấu đứng lên chắc chắn càng có cảm giác thành tựu.
"OK! Vị tuyển thủ 1V1 tiếp theo, đến từ Chu Thụy của Hồ Thị! Từng là quán quân khu vực thi đấu cuối cùng năm 2018, 2019 của giải đấu đơn nam đường phố, chiều cao 177, thể trọng 68 kg, át chủ bài chính là vị trí số 5, là một tuyển thủ kỹ thuật kiểm soát bóng và ghi điểm đều rất toàn diện!"
Nghe được người chủ trì thông báo.
Trong đám người, một người trẻ tuổi vóc dáng vạm vỡ bước ra.
Ánh mắt của rất nhiều người xung quanh sáng lên, biểu lộ đều có chờ mong xem kịch vui.
Bởi vì nam sinh đứng ra lúc này, chính là vị vừa rồi muốn khiêu chiến Tống Hòa.
Trên thân Chu Thụy tràn đầy sự bồng bột của tuổi trẻ, hắn chạy đến sân bóng, cầm lấy microphone, đối mặt trước ống kính máy quay, tỏ vẻ vẫn còn chút không lưu loát và khẩn trương.
"À, xin chào mọi người, tôi là Chu Thụy."
Người chủ trì: "Được, vậy bây giờ cậu có thể ở phía dưới chọn lựa đối thủ mà cậu muốn đơn đấu, hoặc có lẽ là, có người nào muốn đấu đơn với Chu Thụy, cũng có thể chủ động đi lên!"
"Tôi đến!"
"Tôi!"
Sau khi dứt lời, không ít người đứng dậy, biểu lộ đồng dạng ngạo nghễ khó thuần, dáng vẻ không ai phục ai.
Vòng bóng rổ đường phố trong nước chính là như thế.
Nói như vậy cũng không phải thật sự ngạo mạn đến mức không coi ai ra gì.
Chỉ có điều muốn chính là một loại ngạnh khí của đàn ông, cùng tinh thần không phục.
Nếu như đổi thành những phương diện khác, có thể sẽ bị xem là không đủ khiêm tốn, nhưng ở trên hạng mục vận động thể hiện ra khí thế như vậy, trái lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy cảm xúc mãnh liệt cùng mùi t·h·u·ố·c súng.
Chu Thụy: "MC, tôi muốn trước khi đơn đấu, đánh một trận với đạo sư trước, không biết có được không, trước đó từng xem Tống Hòa lão sư livestream, tôi biết anh ấy rất lợi hại, cho nên tôi muốn đấu với anh ấy một trận, để làm nóng người."
"Ha ha, thật dám nói!"
"Đến!"
"Gào!!!"
Lời này vừa nói ra, tất cả những người chung quanh đều bắt đầu phát ra tiếng hò reo.
Biết rõ tự nhiên đều hiểu, hắn sau đó muốn làm gì.
Người chủ trì sửng sốt một giây.
Rõ ràng đây không phải quá trình đã được sắp xếp trước.
Lập tức hắn nhìn về phía đạo diễn sau ống kính.
Mà giờ khắc này,
Biên đạo của tổ chương trình cùng với nhân viên công tác nhao nhao lộ ra biểu cảm đặc sắc.
Một chương trình tạp kỹ muốn cái gì?
Không phải làm từng bước dựa theo kịch bản đã viết sẵn mà đi, loại chương trình tạp kỹ như thế, là loại rác rưởi nhất.
Đúng quy cách chương trình tạp kỹ, muốn là 'ngoài ý muốn', muốn là 'chủ đề', muốn là một chút vượt qua những thứ nắm trong lòng bàn tay.
Rõ ràng chờ chính là cái này.
Biên đạo ra hiệu, bảo người chủ trì tiếp tục.
Người chủ trì gật đầu, sau đó với vẻ mặt kinh ngạc: "Oa, Chu Thụy bạn học, lá gan cậu không nhỏ a, còn muốn khiêu chiến Tống Hòa lão sư, bất quá, mặc dù đây là không đúng quy tắc, nhưng chúng ta cũng muốn hỏi xem Tống Hòa lão sư có suy nghĩ gì, nếu như anh ấy nguyện ý, ai không muốn xem thêm một chút chứ, các vị nói có đúng không!"
"Đúng!!"
"Lên đi, Tống Hòa lão sư!"
"!!"
Bầu không khí lập tức bị đẩy lên cao trào.
Không thể không nói, người chủ trì đã hoàn thành sáu mùa, thật sự có kinh nghiệm phong phú, biết như thế nào thuận thế điều động bầu không khí.
Đến loại thời điểm mấu chốt này, Tống Hòa không trả lời đều không được.
Lúc này ống kính chuyển đến Tống Hòa.
Một bên Lý Lâm Vũ cùng tuyển thủ CBA Quách Luân bọn người, cũng nhao nhao nhìn về phía hắn.
Bình thường minh tinh khách mời khác chắc chắn sẽ mượn cơ hội, đáp lại bằng chút hài hước, có lẽ liền lấp liếm cho qua.
Nhưng Tống Hòa là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Làm một người muốn trở thành đỉnh lưu.
Nhất định phải tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào.
"Đi, không chỉ có là cậu, bao gồm tất cả những tuyển thủ lên đài sau đó, các cậu cũng có thể khiêu chiến tôi, thắng tôi, trực tiếp thăng cấp đều được."
"Rất đàn ông!"
"Tống Hòa ngầu bá cháy!"
"Làm tới luôn!"
Người chủ trì: "Wow, mùi t·h·u·ố·c súng đã nồng nặc rồi! Các vị hãy cho thêm tràng pháo tay, vậy thì xin mời Tống Hòa lão sư ra sân!"
"Úc!!!"
"Cố lên!!!"
Xung quanh là một tràng tiếng vỗ tay.
【 Nhắc nhở: Tiêu hao 50 điểm trợ lực... Tiêu hao 50 điểm trợ lực...】
[ Thu được: Mũ độ thành thục cấp B...]
[ Thu được: Cắt bóng độ thành thục cấp B...]
Tống Hòa đi đến sân bóng, lộ ra mỉm cười:
"Ta thích những người trẻ tuổi có mơ ước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận