Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 293: Thật thành cỏ đầu tường?/ Tìm leo núi nhãn hiệu?

**Chương 293: Thật thành cỏ đầu tường?/ Tìm nhãn hàng leo núi?**
Đối với lời nói của Tống Hòa, Chu Chính Hùng và Dương Thiên Trân hai người đã không dám coi là nói đùa.
Nếu như là mấy năm trước, có lẽ bọn hắn còn có thể trêu chọc.
Nhưng bây giờ cái tên này nói liều mạng, vậy thì mẹ nó đúng là thật sự liều mạng.
Chờ Tống Hòa rời đi sau đó.
Chu Chính Hùng mặt mày ủ rũ: "Ngươi nói, ta có nên theo hay không?"
Dương Thiên Trân ghét bỏ ra mặt: "Ngươi còn có lựa chọn sao? Theo, chắc chắn còn có một tia hy vọng, nhưng không theo, vậy thì cơ bản hết đường."
Chu Chính Hùng nghe vậy, trầm mặc rất lâu.
Lam Tinh giải trí truyền hình điện ảnh đầu tư vừa mới chập chững bước đi.
Hắn cũng không muốn nhanh như vậy đã chết trong tay mình.
Nếu như có thể dựa vào Tống Hòa mà một lần nữa lấy lại được sự tín nhiệm của các cổ đông lớn.
Chu Chính Hùng cảm thấy việc cùng hắn đánh cược một lần nữa cũng không phải là không thể.
Dương Thiên Trân hoàn toàn nhìn ra tâm tư của Chu Chính Hùng.
Nếu như hắn thật sự không tin Tống Hòa, thì cũng sẽ không hỏi ra những lời này, trong lòng đã sớm có đáp án rồi.
Dù sao hai người bọn họ là những người đã chứng kiến Tống Hòa trưởng thành.
Tống Hòa rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng, bọn hắn tự nhiên cũng biết.
Chỉ có điều chuyện này thật ra vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Một bên khác, giờ phút này Tống Hòa đã ngồi xe của Chu sư phó trở về nhà trọ của mình.
Dù sao lúc này mới vừa mới quay xong phim trở về, cho nên cũng không có nhiều việc phải bận rộn như vậy.
Tống Hòa cảm thấy tốt nhất là tìm thời gian phản hồi lại tình cảm của những fan chân ái.
Hai năm này, thành tựu của hắn không thể tách rời khỏi những fan đã ủng hộ mình.
Tuy nói diễn thuyết tẩy não có thể không ngừng tích lũy fan hâm mộ mới.
Nhưng sau này làm thế nào để duy trì mới là trọng điểm.
Chỉ biết ra sức hút fan, lại không thể bảo vệ tốt fan hâm mộ, cũng là một loại thất bại.
Muốn trở thành đỉnh lưu, tốt nhất là phải chu đáo.
Tống Hòa lấy điện thoại di động ra, mở group WeChat của ban cán bộ fan club của mình.
Thanh Thanh Hòa, Diên Tử Mộng, Thu tỷ các kiểu đều có mặt.
Mà trong khoảng thời gian này, còn thu nạp không ít cán bộ mới, cũng có thể tổ chức một nhóm lớn, đoàn kết fan chân ái, đào tạo những người lãnh đạo.
Bất tri bất giác, fan hâm mộ của Tống Hòa đã có chút quy mô.
[Group WeChat:] Tống Hòa: @ Tất cả mọi người, các vị lão nhân cùng người mới đều có mặt không?
Thanh Thanh Hòa: Có!
Tiểu Mộng: Ở đây!
Vãn Thu: Oa!
Tất ca: ?
Tiểu Tráng: ?
Tiểu La: Xin chỉ thị.
Vĩ ca: Nói thế nào?
Tống Hòa: Ta muốn phát chút phúc lợi cho fan hâm mộ, có đề nghị gì không? Gặp mặt trực tiếp, hay là trực tiếp phát tiền?
Dương Thiên Trân: Ngươi muốn làm gì?
Tống Hòa: Vụ thảo! Dương tỷ cũng ở đây?
Chu Chính Hùng: Ngươi nghĩ xem?
Tống Hòa: Lần sau nói chuyện, ta mệt mỏi.
Thanh Thanh Hòa:......
Tất ca: ?
...
...
Công Bằng giải trí, trong văn phòng.
Giờ phút này, Liêu Tuấn Hách người đều ngây ra, mặt mày không thể tin nổi nhìn bản hợp đồng mời trong tay, cùng với danh sách đội hình dự kiến của bộ phận điện ảnh.
Bên trong bỗng nhiên có một người mà cả đời này hắn cũng không muốn nhìn thấy, Tống Hòa.
Đây là loại nghiệt duyên gì?
Vốn cho rằng Tinh Hải thành lũy tan thành mây khói, mọi chuyện liền đều kết thúc.
Nói cho cùng, đây vẫn là cuộc chiến giữa Ngô Hạo Vũ và Tống Hòa.
Mà hắn đánh không lại, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
Kết quả là thế này đây.
Oan gia ngõ hẹp, chuyện này đều có thể đụng phải nhau.
Nhưng vấn đề là, vì sao Tống Hòa lại trùng hợp như vậy đến bên Đỗ Cương để đóng nam chính vậy?
Ngay vào vài ngày trước, hắn mới vừa gặp mặt Đỗ Cương.
Lúc đó Đỗ Cương thế nhưng là không hề nhắc tới một chữ nào về Tống Hòa.
Hơn nữa song phương nói chuyện rất tốt, cuối cùng Đỗ Cương quyết định để Liêu Tuấn Hách tham diễn một nhân vật trong "Người leo núi".
Bất quá cụ thể có thể diễn ai, khi đó còn chưa quyết định.
Nhưng từ biểu lộ của đạo diễn Đỗ Cương có thể thấy được, vị trí nam chính của mình chắc chắn là ổn.
Kết quả người mà hắn không muốn gặp nhất lại xuất hiện.
Cái này mẹ nó là đang đùa nhau sao?
Nhỡ đâu đến lúc đó cùng một đoàn làm phim, vậy thì coi như lúng túng.
Lời mà lúc trước hắn đã nói trên mạng trong lễ trao giải còn chưa xóa sạch sẽ đâu.
Đến lúc đó Tống Hòa mà hỏi mình, hắn cái người đến sau có đủ áp lực hay không?
Việc có mặt mũi để trả lời hay không cũng là một vấn đề.
Liêu Tuấn Hách người tê rần.
Ta trốn, ngươi đuổi, ta mẹ nó mọc cánh cũng khó thoát đúng không?
Không xong rồi!
Liêu Tuấn Hách muốn khóc.
Không thể đi Tinh Hải thành lũy để hành hạ Ngô Hạo Vũ sao?
Nhất định phải theo ám ta, đời trước ta thiếu ngươi sao?
Lúc này.
Người quản lý lay hắn một cái, cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng cho hắn tìm được một tài nguyên không tệ, vừa vặn có thể kết nối với người bên trên, sao còn không vui?
"Tuấn Hách, em không sao chứ?"
Liêu Tuấn Hách lấy lại tinh thần, cười còn khó coi hơn khóc: "Không có việc gì, nhưng vì sao trong danh sách dự kiến lại có Tống Hòa?"
"Em xem rồi, chuyện này không thể can thiệp được, anh vẫn nên thoáng nghĩ một chút, nếu đã cùng đạo diễn Đỗ Cương nói xong rồi, vậy thì tận lực đừng đổi, hơn nữa anh không cảm thấy như vậy sẽ có lợi cho anh sao?"
"Có lợi? Có lợi gì?"
"Anh nhìn xem, anh cùng Ngô Hạo Vũ hợp tác, quay đầu lại cùng Tống Hòa hợp tác, tóm lại có thể thành công một người."
"......" Liêu Tuấn Hách mặt xạm lại.
Lời này có ý gì?
Ta mẹ nó là cỏ đầu tường đúng không?
Tâm tính của Liêu Tuấn Hách có chút sụp đổ.
Hắn không hề nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến bộ dạng này.
Mặc dù không đến mức phải xin lỗi Ngô Hạo Vũ, dù sao thành bại của Tinh Hải thành lũy, kỳ thực không liên quan nhiều đến bọn hắn, nếu thành công, Ngô Hạo Vũ một mình hưởng hào quang, nếu thua, mọi người cùng nhau bị chửi.
Vốn dĩ đây đã là cơ chế không công bằng.
Kỳ thực không thể nói là có phe phái hay lòng trung thành gì.
Nhưng việc cùng Tống Hòa hợp tác, còn phải làm nam thứ, Liêu Tuấn Hách vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Dù sao mới vừa bị đè xuống đất mà chà đạp.
Vết thương này còn chưa lành hẳn.
Một bên, người quản lý nhìn vẻ mặt thống khổ của Liêu Tuấn Hách, muốn nói rồi lại thôi.
Liêu Tuấn Hách thở dài: "Có chuyện cứ việc nói thẳng."
Người quản lý: "Kỳ thực không có gì ghê gớm, nam thứ nếu diễn xuất sắc, vẫn có thể lấn át cả nam chính, anh chỉ cần phát huy ra nét đặc sắc của mình, ai lại không hiểu là "Người leo núi" bộ phim có doanh thu phòng vé, thì sẽ ưu tiên hướng về anh thôi!"
Liêu Tuấn Hách : "......"
Có những lời nghe qua là được, có một số việc thật sự không dám nghĩ tới.
Biến thành bàn tính của người khác đều được, nhưng Tống Hòa, thật sự không thể xem là đối thủ.
Liêu Tuấn Hách im lặng nhìn người quản lý của mình nói: "Anh chắc chắn những lời này thật sự là muốn giúp tôi, chứ không phải là đang châm chọc tôi sao? Anh không biết rốt cuộc hắn là loại diễn viên gì sao? Phía trước có nhiều cơ hội như vậy, tôi đều không thắng được hắn, giờ anh lại cảm thấy tôi đi diễn một vai nam thứ là có thể lấn át được vai nam chính của hắn sao?"
Người quản lý nhìn Liêu Tuấn Hách, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó mở miệng nói: "Tuấn Hách, Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt"! Cỏ đầu tường thì sao? Cỏ đầu tường mới là thứ cuối cùng có thể thắng lợi. Anh phải nắm chắc cơ hội này. Không phải ai cũng có thể ở chung với hai cái lưu lượng này đâu."
Liêu Tuấn Hách : "......"
Ta mẹ nó còn tưởng đang uống Lục Vị Địa Hoàng Hoàn ấy!
......
Lúc này, ở một bên khác.
Sau khi nhận được lời nhắc nhở của Tống Hòa, Chu Chính Hùng cũng cẩn thận nghiên cứu đoàn làm phim của Đỗ Cương cùng công ty điện ảnh và truyền hình của hắn.
Muốn đầu tư một bộ phim, kỳ thực có rất nhiều cách để lẩn tránh rủi ro.
Tỷ như "cà phê" của đạo diễn, lại tỷ như quy mô của công ty các loại.
Bất quá số đông vẫn là dự đoán xem bên trong có ai đáng tin cậy hay không.
Hôm nay Tống Hòa rất xem trọng bộ phim này, Chu Chính Hùng tự nhiên ngửi thấy được một khả năng tốt đẹp.
Hơn nữa Tống Hòa chưa từng thua bao giờ.
Ít nhất trong mỗi tác phẩm truyền hình điện ảnh mà Chu Chính Hùng từng thấy hắn đặt cược đều không bị thua lỗ.
Cho nên lần này tự nhiên cũng liền muốn đi theo kiếm một miếng thịt.
Lúc này hắn cầm lên tài liệu trong tay, quyết định đi ban giám đốc cùng bọn họ tranh cãi.
Đại bộ phận thành viên hội đồng quản trị cũng đã có mặt.
Bất quá sắc mặt của rất nhiều người đều rất nghiêm túc, không còn tươi cười như trước nữa.
Dù sao, không ai muốn nhìn thấy việc bồi thường tiền.
Bây giờ nhìn Chu Chính Hùng như là còn chuẩn bị đầu tư dự án mới, có người mở miệng: "Chính Hùng à, chúng ta biết năng lực của cậu rất tốt, nhưng có một số việc phải biết chừng mực. Thuật nghiệp hữu chuyên công, không thích hợp đầu tư thì thật sự không cần làm."
"Lời của Trương tổng không sai, tôi cảm thấy là đạo lý này, phía trước đi theo Tống Hòa cùng một chỗ không phải rất tốt sao? Nhất định phải tự mình độc lập đi đầu tư cái này cái kia, cũng không bằng đem số tiền này đi bồi dưỡng người mới, còn có thể kiếm được nhiều hơn. Đương nhiên, bây giờ mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn kịp."
Nghe lời nói của các cổ đông phía dưới, Chu Chính Hùng nội tâm ngược lại không hề nhụt chí.
Dù sao trên đường tới kỳ thực hắn đã nghĩ tới cục diện này.
Số dự án mà mình bồi thường phía trước có lẽ hơi nhiều, cho nên mọi người đã mất đi lòng tin với hắn.
Bất quá lần này, Chu Chính Hùng quyết định ngăn cơn sóng dữ.
Hắn mở PPT ở sau lưng, sau đó liệt kê Đỗ Cương cùng công ty điện ảnh và truyền hình của hắn, mở miệng nói: "Các vị, tôi biết mọi người đã ít nhiều mất đi lòng tin với tôi, bất quá không có quan hệ, chỉ cần tôi kiếm lại toàn bộ những gì đã mất đi, vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
"Kiếm lại?"
"Kiếm như thế nào?"
Chu Chính Hùng cười nói: "Trước đây, công ty điện ảnh và truyền hình của Đỗ Cương đã từng đưa ra lời mời cho Tống Hòa, muốn quay một bộ điện ảnh mới. Hơn nữa theo như chính Tống Hòa nói, bộ phim này cũng không thua gì "Nhân sinh Phi Trì". Mặc dù đến bây giờ "Nhân sinh Phi Trì" còn chưa chiếu, chúng ta không biết thành tích của nó thế nào. Nhưng tôi tin tưởng Tống Hòa với sức hút phòng vé của mình, hẳn là không có vấn đề gì. Chờ đến khi "Nhân sinh Phi Trì" trở thành bộ phim đầu tiên của Tống Hòa bước vào giới điện ảnh, thì bộ phim thứ hai của hắn, "Người leo núi" của Đỗ Cương, sẽ trở thành bước đệm thứ hai của hắn. Mà Lam Tinh giải trí của chúng ta, đương nhiên là cần phải hộ giá hộ tống hắn, cho nên bộ phim này chúng ta cũng đầu tư một tay."
Vừa nói xong.
Hắn lại điều chỉnh PPT phía sau.
Phía trên cho thấy tiểu sử của Đỗ Cương, những bộ phim hắn từng làm, và quy mô của công ty điện ảnh và truyền hình của hắn.
Kỳ thực cho dù không chiếu những thứ này, rất nhiều người cũng biết tên Đỗ Cương.
Ít nhất ở trong nước hắn cũng được xem là một đạo diễn nổi tiếng.
Chỉ có điều Chu Chính Hùng lần này thề son sắt, hơn nữa số tiền đầu tư cũng không ít.
Vẫn đưa tới không ít người bất mãn.
Người trong hội đồng quản trị nhìn phía trên, sau đó có người lớn tiếng nói: "Cậu chắc chắn đây là ý của Tống Hòa? Không phải là bị cậu lôi kéo theo chứ?"
Chu Chính Hùng mặt mày ủy khuất.
Nói gì thì nói, nhưng mà hai chữ "lôi kéo" là quá coi trọng hắn rồi đấy?
Hắn có thể lôi kéo được cái người mới nổi đó sao?
Rõ ràng là không thể.
"Nếu như Đỗ Cương muốn tìm Tống Hòa đóng, vậy thì chúng ta cũng không cần thiết phải đầu tư, một mình Tống Hòa tham gia, ngược lại lợi tức của chúng ta sẽ lớn hơn, chẳng lẽ chúng ta còn phải giúp hắn gánh một phần rủi ro sao?"
Chu Chính Hùng lắc đầu: "Đã có Tống Hòa tham gia, tôi cảm thấy rủi ro hẳn là sẽ thấp nhất, muốn phim không hot cũng khó khăn. Hơn nữa, tôi được biết chất lượng fan chân ái của Tống Hòa, bao gồm số lượng, đã rõ ràng có khuynh hướng trở thành đỉnh lưu. Cho nên sức hút phòng vé của hắn không thấp. Hiện tại theo tôi được biết, Đỗ Cương vẫn đang tìm người đầu tư. Đương nhiên, kế hoạch quay đã tiến hành một phần, cho nên tiếp theo nếu có sự gia nhập của chúng ta, thì các bên hợp tác đầu tư của bộ phim này coi như là đã thành hình. Hơn nữa yêu cầu quay "Người leo núi" cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Tôi đã từng tìm hiểu qua tiểu thuyết gốc của bộ phim, câu chuyện có thật được cải biên. Tôi cảm thấy đây là một đề tài vô cùng mới lạ và không tệ. Nếu như các vị cổ đông đồng ý, tôi cảm thấy có thể phê duyệt ra một phần tài chính. Tôi đảm bảo có thể kiếm về gấp bội!"
Chu Chính Hùng tự tin nói với các thành viên hội đồng quản trị.
Nếu đặt trong tình huống khác, các cổ đông sẽ chắc chắn không đồng ý.
Ít nhất bọn hắn không còn quá tin tưởng vào con mắt của Chu Chính Hùng, nhưng mà lần này có sự tham gia của Tống Hòa, đầu tiên là Tống Hòa chủ động muốn đảm nhiệm vai chính trong phim, dựa theo tiền lệ trước đây, những phim mà hắn đóng cơ bản đều không bị bồi thường tiền.
Cho nên khả năng cao bộ phim này hẳn là có thể kiếm được rất nhiều.
...
Nửa tiếng sau.
Chu Chính Hùng mặt mày hớn hở bước ra khỏi phòng họp.
Sau đó đi đến văn phòng của Dương Thiên Trân, sải bước ngồi xuống đối diện nàng.
Không nói gì, chỉ bày ra vẻ đắc thắng của người thắng cuộc.
Dương Thiên Trân im lặng nhìn bộ dạng đắc chí của hắn, sau đó nói: "Nếu không có Tống Hòa đến giúp đỡ, sau này cậu không biết phải làm sao nữa đâu?"
Chu Chính Hùng mỉm cười, nói: "Cô đừng mãi phá đám người khác như vậy được không? Tôi đây gọi là người hiền tự có trời giúp, càng đến thời khắc mấu chốt, càng có quý nhân tương trợ."
Dương Thiên Trân lắc đầu: "Những gì hắn nói, cậu thật sự tin sao? Nếu tiểu tử này thật sự muốn làm lớn chuyện gì đó, cậu cẩn thận mà gánh không nổi."
Chu Chính Hùng tự tin khoát tay áo: "Về điểm này, tôi tin tưởng hắn. Đương nhiên, bộ phim "Người leo núi" tôi cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua. Trên đại thể, hẳn là sẽ dùng đến những cảnh quay đặc biệt. Cho dù thật sự phải xuống dưới chân núi tuyết để quay chụp. Vậy cũng chỉ là lấy cảnh thôi. Chẳng lẽ thật sự muốn để tất cả diễn viên cùng nhau leo lên hay sao? Nếu quả thật quay như vậy, vậy chi phí sẽ lớn đến mức nào? Tính nguy hiểm sẽ cao đến mức nào? Ai sẽ là người gánh chịu rủi ro này? Theo tôi thấy, đạo diễn Đỗ hẳn là có những thủ đoạn và con đường khác, nhiều nhất là dựng cảnh giả, làm phông xanh các loại, không có vấn đề gì."
Nghe lời nói của Chu Chính Hùng, Dương Thiên Trân cũng có điều suy nghĩ.
"Chỉ mong là như cậu nói, nhưng nhỡ đâu tiểu tử này thật sự muốn leo lên, cậu nói phải làm sao?"
Chu Chính Hùng nghe xong cười: "Lúc trước hắn lái xe thì không nói, đó là chuyện người bình thường có thể cố gắng mà làm được. Nhưng leo lên núi tuyết, cô biết để trở thành một thành viên đội leo núi, sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian không? Đây không phải là kiểm tra bằng lái, hay luyện một chút kỹ thuật lái xe là được. Hơn nữa cho dù hắn leo lên, vậy ống kính của đoàn làm phim thì làm sao? Cũng không thể cùng nhau leo lên được? Cho nên theo tôi đoán chừng, khả năng không lớn."
Dương Thiên Trân: "Cậu chắc chắn?"
Chu Chính Hùng cười: "Tôi chắc chắn!"
...
Ngày hôm sau.
Chu Chính Hùng bị điện thoại đánh thức.
Tống Hòa: "Tìm nhãn hàng leo núi."
Chu Chính Hùng: "Làm gì?"
Tống Hòa: "Đại diện, tôi sẽ mặc nhãn hiệu của bọn hắn lên đỉnh Everest, hỏi xem họ có thể trả bao nhiêu tiền?"
Chu Chính Hùng: "......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận