Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến
Chương 224: Muốn thiết lập nhân vật áp lực cũng sẽ rất lớn / Côn Bằng kế hoạch
Chương 224: Muốn xây dựng hình tượng, áp lực cũng sẽ rất lớn / Kế hoạch của Khôn Bằng
[Fan trung thành +888] [Fan trung thành +999] [...]
Trong xe.
Tống Hòa không nhìn thông báo fan trung thành đang không ngừng tăng lên trước mắt, mà nhìn về phía Chu sư phó đang thay đổi sắc mặt ở phía trước.
Hôm nay, Chu Đức Phát đã cạo râu, hơn nữa kiểu tóc lởm chởm phía trước cũng được tỉa tót lại một chút, cộng thêm áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng cùng cà vạt, nhìn qua lại có dáng vẻ của một tài xế riêng cho chủ tịch.
Kỳ thực, Tống Hòa đối với tài xế trước nay không có yêu cầu gì.
Bất quá, rõ ràng sau khi tăng lương cho Chu sư phó, hắn liền bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình.
Tống Hòa rất vui mừng: "Chu sư phó, làm tóc không tệ, tiệm nào cắt vậy, bao nhiêu tiền? Lần sau ta cũng đến đó."
Chu sư phó vừa lái xe, vừa đưa tay giơ lên ba ngón: "Tiệm dưới lầu nhà ta, gội, cắt, sấy 369."
"Gì? Cắt cái đầu hơn 300?"
Nghe xong Chu sư phó báo giá, Tống Hòa có chút chấn kinh.
Nói thật, dù hắn là một minh tinh cũng không muốn tốn ba trăm tệ cắt tóc.
Không phải là không có tiền, mà là không muốn bị hớ, không uốn không nhuộm không cần tạo kiểu, chỉ gội một chút, cắt một chút, sấy một chút, mà hơn 300?
Tống Hòa đột nhiên cảm thấy có phải hay không việc tăng lương cho Chu sư phó là sai lầm.
Hắn đã khiến một người vốn an phận làm việc trở nên ảo tưởng về tầng lớp tr·u·ng lưu?
Có lẽ hắn vốn có một gia đình ấm áp, kết quả sau khi k·i·ế·m tiền, lòng người thay đổi, sau đó ở bên ngoài vung tay quá trán, cuối cùng vợ con ly tán?
Không, không thể như vậy!
Chị dâu là người hiền lành, tuy chưa từng gặp, nhưng chưa chắc đã không xinh đẹp, vạn nhất xinh đẹp thì sao? Sao có thể nói đi là đi?
Cảm giác tội lỗi và lo lắng lập tức lấp đầy trong đầu hắn.
[Tính cách ức chế +2] [Tính cách ức chế +2]
Tống Hòa hít một hơi thật sâu, hắn quyết định phải dốc toàn lực cứu vãn gia đình sắp tan vỡ này.
"Chu sư phó, ông thành thật nói cho tôi, cái gì mà gội cắt sấy cần 369, ông cũng không thể làm bậy."
Chu sư phó lại đ·á·n·h tay lái, cần gạt nước và đèn xi nhan đồng thời sáng lên, ngay sau đó cần gạt nước về vị trí cũ, xe rẽ vào đúng làn đường, hắn thản nhiên nói: "Tiệm đó rất tốt, gội 29, cắt 40."
"Gội 29 cắt 40, vậy vẫn được... Hả? Vậy sấy là 300!?"
Tống Hòa kinh ngạc nhìn về phía đối phương:
( 乛 ◡ 乛 ) "Chu sư phó, ba trăm còn lại ông..."
Chu sư phó: "Sấy miễn phí, ba trăm là thẻ hội viên."
Tống Hòa như trút được gánh nặng: "A, thì ra là vậy, bây giờ mấy tiệm cắt tóc này, động một chút là thẻ hội viên, bất quá ba trăm không đắt, vẫn được."
Chu sư phó: "Ân."
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Tống Hòa cảm khái trong lòng, Chu sư phó làm người vẫn rất đàng hoàng.
Suýt chút nữa cho rằng mình tăng lương sẽ hủy hoại gia đình hắn.
Bây giờ xem ra, mình đã lo lắng quá mức.
Có lẽ một ông chủ tốt chính là phải như vậy.
Vừa nghĩ, Tống Hòa hốc mắt ươn ướt, dường như rất lâu rồi không có cảm xúc này.
Vẫn rất thoải mái.
Đến c·ô·ng ty.
Tống Hòa xuống xe, làm xong chuẩn bị tâm lý, lúc này mới đi tìm Dương Thiên Trân.
Tối hôm qua, sự kiện Weibo, hắn đã đoán trước sẽ bị mắng một trận xối xả.
Hơn nữa, qua một đêm lên men.
Tr·ê·n m·ạ·n·g rất nhiều người đã bắt đầu chuyển hướng từ tr·ê·n người hắn, đẩy cuộc thảo luận lên toàn bộ phương diện điện ảnh công phu Hoa Hạ.
Đồng thời, càng ngày càng nghiêm trọng.
Tuy bây giờ ở thời đại này, phim võ thuật thuần túy đã không còn quá thịnh hành.
Không ít đạo diễn lớn và diễn viên, đã từng quay mấy bộ phim võ thuật không tệ, định cứu vãn đề tài này khỏi xu hướng suy tàn.
Nhưng cuối cùng, doanh thu phòng vé vẫn khó mà đạt đến vinh quang khi xưa.
Cho nên không ít người đều nói, phim võ thuật thuần túy đã xuống dốc.
Còn về ‘Anh Hùng’, đã không phải là phim hành động thuần túy, bởi vì bên trong, ngoài bối cảnh lịch sử, hiệu ứng đặc biệt, đã vượt qua phạm vi công phu.
Nhưng trong lòng rất nhiều khán giả, văn hóa công phu, tuyệt đối vẫn chiếm một chỗ đứng riêng.
Dù sao đó là thứ có truyền thừa văn hóa.
Chỉ là theo thời đại p·h·át triển, phần lớn cảnh hành động không còn ỷ lại những kiến thức võ thuật truyền thống, cho dù là người ngoài ngành, cũng có thể dựa vào dụng cụ tân tiến để thể hiện.
Dương Thiên Trân: "Hôm qua cậu đã đảm bảo với tôi thế nào?"
Tống Hòa: "Dương tỷ."
Dương Thiên Trân: "Cậu đừng gọi tôi là tỷ!"
Tống Hòa: "Dương."
Dương Thiên Trân: "..."
Tống Hòa: "Khụ, kỳ thực tôi cũng đâu có p·h·át ngôn gì, lại nói tôi không có INS, coi như đối đáp, tôi với cái gã Okamoto kia, cũng không mắng nhau được."
Dương Thiên Trân liếc mắt: "Cậu cho rằng tôi nói cái này? Cậu không lên m·ạ·n·g à, bây giờ rất nhiều báo lá cải, các tài khoản marketing, đều đang lèo lái dư luận."
Nguy hiểm cao, lợi nhuận cao, lựa chọn dùng loại h·ì··n·h mẫu này thu hút fan trung thành, chắc chắn phải chịu tác dụng phụ, Tống Hòa vẫn không cảm thấy có gì: "Rất nghiêm trọng sao?"
Dương Thiên Trân đưa máy tính bảng cho hắn xem, "Chính cậu xem một số người này nói đi."
Tống Hòa cầm lên xem.
Phía tr·ê·n có rất nhiều tài khoản và các tài khoản marketing có vài triệu fan.
[Nhà p·h·ê bình điện ảnh Phong ca V: Kỳ thực tôi cảm thấy chuyện này, đáng để suy xét? Tại sao người ngoài lúc nào cũng chõ mũi vào văn hóa của chúng ta? Còn không phải bởi vì bây giờ những bộ phim võ thuật của chúng ta căn bản không đủ tốt hay sao? Hơn nữa rất nhiều phim đã không còn là phim võ thuật theo đúng nghĩa, tìm những người không có công phu thật tới diễn, vậy sao gọi là phim võ thuật? Tôi cảm thấy Tống Hòa rất không tệ, thế giới điện ảnh đã đến lúc cần một người mới, gánh vác đại kỳ của chúng ta! Tôi cảm thấy Tống Hòa có thể!]
[Lang nhân bình luận điện ảnh V: Anh Hùng là một bộ phim rất tốt, còn về gã người Nhật khiêu khích kia, kỳ thực căn bản không cần đáp lại, nhưng huyết tính của Tống Hòa, đáng được khen ngợi, không nên nuông chiều thói hư tật xấu! Tôi rất muốn xem Tống Hòa đóng chính một bộ phim điện ảnh! Chờ mong cậu ấy tiến vào thị trường rạp chiếu phim!]
[Dưa hấu nội ngu: Tống Hòa Weibo trực tiếp đáp trả, xem bộ dạng là rất muốn ké nhiệt của chuyện này, có phải hay không là có ý muốn tiến vào thị trường điện ảnh để làm nóng tên tuổi?]
[...]
Xem xong các bình luận tr·ê·n m·ạ·n·g.
Tống Hòa đại khái hiểu được hướng đi của dư luận.
Chủ đề dường như đột nhiên chuyển thành p·h·ê p·h·án điện ảnh công phu trong nước, và dự đoán trước về tác phẩm điện ảnh đầu tay của Tống Hòa.
Vốn tiêu điểm là hắn và Okamoto kia.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một gã hề ở nước ngoài, nên thật sự không có người nào chú ý.
Lại nói, dùng đầu gối nghĩ, hai người cũng không thể nào gặp mặt.
Cho nên, tốn nước bọt nói những điều này, không bằng đổi hướng khác để thu hút.
Thêm nữa, có những tài khoản này lèo lái dư luận, lập tức lên men càng nhanh.
Mà trong đó lợi và h·ạ·i, Tống Hòa đương nhiên cũng nhìn ra được.
Đó chính là bây giờ, mọi người đều đặt kỳ vọng vào Tống Hòa, kéo lên một độ cao mới.
Đối với diễn viên, có kỳ vọng là chuyện tốt.
Nhưng quá cao, sẽ không tốt.
Kỳ vọng càng cao, thường thường ngã sẽ càng đau, cái gọi là 'thổi phồng đến c·h·ế·t', cũng chính là đạo lý này.
Những năm qua, bao nhiêu diễn viên có phim mới, kịch mới chiếu, fan hâm mộ đều tâng bốc hết lời.
Kết quả sau khi chiếu, lại bình thường, cuối cùng nhân khí giảm sút.
Cho nên, bây giờ rất nhiều người đều tương đối kiêng kỵ chuyện như vậy.
Mà Tống Hòa, bây giờ lại rơi vào cục diện này.
Nếu sau này hắn không đóng phim điện ảnh thì không sao, một khi tiến vào thế giới điện ảnh, đến lúc đó áp lực sẽ tăng lên gấp bội.
Tống Hòa: "Dương tỷ."
Dương Thiên Trân: "Nói."
Tống Hòa: "Hay là, sang năm tìm giúp tôi tài nguyên điện ảnh đi."
Dương Thiên Trân: "..."
...
c·ô·ng ty giải trí Khôn Bằng.
Lúc này,
Người đàn ông nhìn bình luận tr·ê·n m·ạ·n·g, khóe miệng cong lên, hắn nhìn về phía Liêu Tuấn Hạ: "Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, không cần để trong lòng, giới giải trí là nơi phong thủy luân chuyển, không chắc ngày nào ai nổi ai chìm, có thể cười đến cuối cùng còn chưa biết được."
"Liêu Tuấn Hạ, cậu đã lựa chọn gia nhập Khôn Bằng, vậy thì không ai có thể ngăn cản cậu trưởng thành, tài nguyên điện ảnh của Khôn Bằng không cần phải nói nhiều, c·ô·ng ty sẽ dốc toàn lực đưa cậu vào thị trường điện ảnh."
Liêu Tuấn Hạ nhìn về phía người quản lý của Khôn Bằng, cũng là người quản lý át chủ bài của bọn họ, Vương Khôn.
"Gần đây đang thảo luận về phim hành động, cho nên anh là muốn..."
Vương Khôn gật đầu cười: "Mặc kệ dư luận lớn đến đâu, chỉ cần tồn tại tranh luận, thì chính là có nhiệt độ."
"Giống như Tống Hòa này, mánh khóe của hắn bất quá là đang lợi dụng lời nói và hành động khác người để được chú ý, tạo nhiệt cho tác phẩm tương lai."
"Nhưng cũng biết, ở nơi đầu sóng ngọn gió, áp lực là gấp bội, đến lúc đó, ngược lại sẽ không thể làm tốt, mà lúc này, nếu cậu có thể ở phía sau vươn lên, thì có thể đạp hắn để tiến lên."
Liêu Tuấn Hạ: "c·ô·ng ty muốn làm thế nào?"
Vương Khôn: "Tôi sẽ tìm tài nguyên điện ảnh cho cậu, với vị thế đỉnh lưu của cậu bây giờ, đã đến lúc đổi đường đua, chỉ cần đặt chân vào thế giới điện ảnh, Tống Hòa căn bản không chạm được tới cậu."
Liêu Tuấn Hạ nghe xong, suy nghĩ một hồi, sau đó cười.
"Được, vậy thì toàn bộ nghe theo Vương ca, sau này hợp tác vui vẻ."
"Khôn Bằng hoan nghênh cậu."
...
Cảnh Thịnh Văn Hóa.
So với những người muốn đối đầu Tống Hòa.
Khương Xuyên bên này rõ ràng dưỡng sinh hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này không quay phim, liền uống chút trà, rèn luyện sức khỏe, sau đó xem kịch bản.
Còn về Tôn Huy, dường như đối với hắn cũng không có kỳ vọng gì.
c·ô·ng ty mới ký không ít nghệ sĩ, khoảng thời gian này tâm tư đều đặt vào người mới.
Còn về cạnh tranh giữa Phùng Khâu và Sở Dương, trước mắt cũng đã có kết thúc, dù sao người ta đã đoạt giải.
Khương Xuyên đến văn phòng Tôn Huy.
Vừa vào, liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hắn trông thấy Tôn Huy thế mà lại bắt đầu bái Quan nhị gia.
Một pho tượng Quan nhị gia cực lớn trong phòng.
Tôn Huy dâng hương, quay đầu nhìn về phía Khương Xuyên: "Đến rồi."
Khương Xuyên: "Tôn ca, anh..."
Tôn Huy: "Không còn cách nào, không trông cậy nổi các cậu, lần này chỉ có thể dựa vào nhị gia."
"???"
Khương Xuyên ngây ngốc, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Đã sớm nói không nên đối đầu với Tống Hòa?
May mắn mình thoát khỏi bể khổ sớm, bằng không bây giờ chẳng phải sẽ giống như Tôn Huy, hành động đ·i·ê·n rồ?
"Tôn ca, anh vẫn ổn chứ?"
Tôn Huy cười: "Ổn cái rắm, cậu không xem tin hot tr·ê·n m·ạ·n·g à? Không phải, sao các cậu không học theo cậu ta một chút? Chuyện gì đến chỗ cậu ta cũng có thể nắm bắt dư luận, một chuyện ở nước ngoài tr·ê·n INS, cũng có thể để cậu ta xây dựng h·ì··n·h mẫu có huyết tính!"
"Khương Xuyên à, không phải Tôn ca ta gây áp lực cho cậu, thật sự là cậu không nên lùi bước vào lúc này, hắn có huyết tính, cậu cũng phải có, không bằng cậu cũng đăng Weibo, nói cậu không ưa cái gã Okamoto kia, trực tiếp cho hắn hai câu chửi?"
Khương Xuyên: "Tôn ca, thôi đi."
"Sao có thể thôi? Cậu xem người ta kìa, đã là nhất tuyến, sau này chắc chắn sẽ đóng phim điện ảnh, làm đỉnh lưu, sao cậu lại không có chút dã tâm nào vậy?"
Khương Xuyên bất đắc dĩ: "Tôn ca, bình bình đạm đạm mới là chân lý."
Tôn Huy cảm thấy tim mình đập mạnh, hắn ôm n·g·ự·c, ném ra một kịch bản: "Cút!"
"Tác phẩm mới?"
"Phim của Lê An đạo diễn, lời hữu ích ta đều đã nói, chính cậu tự cân nhắc."
"Tôi là nam thứ? Nam chính là ai?"
"Còn chưa định, nhưng bất kể là ai, cậu cũng phải diễn cho thật tốt!"
"Được."
...
"Không được bật đèn! Nhanh tắt đèn! Ta sợ bóng tối!"
【Chứng sợ hãi bóng tối +1】
"???"
"???"
Tống Hòa sợ hãi nhìn hai người trong văn phòng.
Chu Chính Hùng và Ninh Khải đều mộng b·ứ·c.
Ngay cả trà sữa trong tay cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ninh Khải: "Chu tổng, người này hôm nay sao vậy? Tự nhiên kỳ lạ, chẳng lẽ vừa rồi bị Dương tỷ mắng choáng váng?"
Chu Chính Hùng bĩu môi: "Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"
Ninh Khải: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy, không phải chuyện tốt, cảm giác tinh thần có vấn đề."
Chu Chính Hùng cười ha ha, hắn có thể có vấn đề gì?
Hắn không làm người khác phát bệnh đã là tốt lắm rồi.
Sau đó, nhìn về phía Tống Hòa: "Tống Hòa, rốt cuộc cậu làm gì?"
Tống Hòa cười cười: "Không có gì, làm quen với nhân vật, tôi đang cố gắng mắc chứng sợ hãi bóng tối."
Chu Chính Hùng: "???"
Ninh Khải: "???"
Không phải, cậu còn cần cố ý sao?
Cậu thật sự có bệnh nặng.
Tống Hòa: "Hai người tuyệt đối đừng xem thường loại bệnh tâm lý này, nếu như tôi có thể mắc, về cơ bản có thể ẵm giải Kim Ưng."
"!!!"
"!!!"
Nhìn vẻ mặt mộng b·ứ·c của hai người.
Tống Hòa bắt đầu thuyết trình khoa học.
Sau một tiếng.
Ninh Khải không chịu nổi, tr·ố·n ra khỏi văn phòng.
Chu Chính Hùng lấy ra máy tính bảng: "Nghe Dương Thiên Trân nói, cậu muốn đẩy nhanh tiến độ sang đường đua điện ảnh? Kỳ thực điện ảnh bên này, cơ hội cho diễn viên thậm chí còn nhiều hơn phim truyền hình, không phải không thể tìm tài nguyên."
Tống Hòa: "Bây giờ tôi đóng phim, có thể nhận được bao nhiêu cát-xê?"
Chu Chính Hùng im lặng: "Tiểu tử cậu chỉ biết cát-xê, cái này còn phải xem đạo diễn nào, kịch bản nào, đầu tư nhiều, tự nhiên sẽ nhiều hơn, đầu tư ít, chắc chắn không có tiền."
Tống Hòa gật đầu: "Được, vậy thì đến lúc đó lại nói."
...
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến cuối tháng mười hai.
Trong khoảng thời gian này, Tống Hòa gần như toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc luyện tập.
Ban đầu, kỳ thực hắn còn đang tìm tòi chiều sâu của chứng sợ hãi bóng tối.
Bất quá sau khi đọc sách tâm lý, hắn đã hiểu rõ hơn về vấn đề này.
Đây là một loại sợ hãi bóng tối.
Chỉ cần ở trong phòng tối, kín, tự mình ở một thời gian ngắn, liền có thể sinh ra.
Cho nên Tống Hòa rất nhanh đã tìm được cảm giác sợ hãi đó, sau đó ở trong đó suốt một tuần.
Mà theo độ thành thạo không ngừng tăng lên, loại bệnh trạng tâm lý này cũng bắt đầu nảy sinh.
Tống Hòa dần dần có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của nam chính Quan Hoành Phong lúc đó.
Cùng lúc đó, tính cách ức chế và độ thành thạo suy luận trinh thám hình sự, hắn cũng không bỏ qua.
Thông qua việc không ngừng quan s·á·t phim trinh thám hình sự.
Cùng với việc cưỡng ép kiềm chế tâm tình của mình, không ngừng tăng lên cấp bậc.
Chỉ có điều, khi từ cấp F nhảy lên cấp E, dường như không còn thoải mái như vậy.
Tống Hòa p·h·át hiện, dường như đơn thuần xem phim, độ thành thạo tăng lên bắt đầu chậm lại.
Cho nên, đây là cần thực hành mới được?
Điều này, đối với Tống Hòa, kỳ thực không khó.
Dù sao trong c·ô·ng ty nhiều đồng nghiệp như vậy, tìm bọn họ giúp đỡ một chút, vẫn có thể được.
Ví dụ như chơi vài ván kịch bản s·á·t trinh thám hình sự.
Tống Hòa gọi điện thoại cho Ninh Khải: "Khải tử, chơi kịch bản s·á·t không?"
Ninh Khải: "..."
[Fan trung thành +888] [Fan trung thành +999] [...]
Trong xe.
Tống Hòa không nhìn thông báo fan trung thành đang không ngừng tăng lên trước mắt, mà nhìn về phía Chu sư phó đang thay đổi sắc mặt ở phía trước.
Hôm nay, Chu Đức Phát đã cạo râu, hơn nữa kiểu tóc lởm chởm phía trước cũng được tỉa tót lại một chút, cộng thêm áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng cùng cà vạt, nhìn qua lại có dáng vẻ của một tài xế riêng cho chủ tịch.
Kỳ thực, Tống Hòa đối với tài xế trước nay không có yêu cầu gì.
Bất quá, rõ ràng sau khi tăng lương cho Chu sư phó, hắn liền bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình.
Tống Hòa rất vui mừng: "Chu sư phó, làm tóc không tệ, tiệm nào cắt vậy, bao nhiêu tiền? Lần sau ta cũng đến đó."
Chu sư phó vừa lái xe, vừa đưa tay giơ lên ba ngón: "Tiệm dưới lầu nhà ta, gội, cắt, sấy 369."
"Gì? Cắt cái đầu hơn 300?"
Nghe xong Chu sư phó báo giá, Tống Hòa có chút chấn kinh.
Nói thật, dù hắn là một minh tinh cũng không muốn tốn ba trăm tệ cắt tóc.
Không phải là không có tiền, mà là không muốn bị hớ, không uốn không nhuộm không cần tạo kiểu, chỉ gội một chút, cắt một chút, sấy một chút, mà hơn 300?
Tống Hòa đột nhiên cảm thấy có phải hay không việc tăng lương cho Chu sư phó là sai lầm.
Hắn đã khiến một người vốn an phận làm việc trở nên ảo tưởng về tầng lớp tr·u·ng lưu?
Có lẽ hắn vốn có một gia đình ấm áp, kết quả sau khi k·i·ế·m tiền, lòng người thay đổi, sau đó ở bên ngoài vung tay quá trán, cuối cùng vợ con ly tán?
Không, không thể như vậy!
Chị dâu là người hiền lành, tuy chưa từng gặp, nhưng chưa chắc đã không xinh đẹp, vạn nhất xinh đẹp thì sao? Sao có thể nói đi là đi?
Cảm giác tội lỗi và lo lắng lập tức lấp đầy trong đầu hắn.
[Tính cách ức chế +2] [Tính cách ức chế +2]
Tống Hòa hít một hơi thật sâu, hắn quyết định phải dốc toàn lực cứu vãn gia đình sắp tan vỡ này.
"Chu sư phó, ông thành thật nói cho tôi, cái gì mà gội cắt sấy cần 369, ông cũng không thể làm bậy."
Chu sư phó lại đ·á·n·h tay lái, cần gạt nước và đèn xi nhan đồng thời sáng lên, ngay sau đó cần gạt nước về vị trí cũ, xe rẽ vào đúng làn đường, hắn thản nhiên nói: "Tiệm đó rất tốt, gội 29, cắt 40."
"Gội 29 cắt 40, vậy vẫn được... Hả? Vậy sấy là 300!?"
Tống Hòa kinh ngạc nhìn về phía đối phương:
( 乛 ◡ 乛 ) "Chu sư phó, ba trăm còn lại ông..."
Chu sư phó: "Sấy miễn phí, ba trăm là thẻ hội viên."
Tống Hòa như trút được gánh nặng: "A, thì ra là vậy, bây giờ mấy tiệm cắt tóc này, động một chút là thẻ hội viên, bất quá ba trăm không đắt, vẫn được."
Chu sư phó: "Ân."
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Tống Hòa cảm khái trong lòng, Chu sư phó làm người vẫn rất đàng hoàng.
Suýt chút nữa cho rằng mình tăng lương sẽ hủy hoại gia đình hắn.
Bây giờ xem ra, mình đã lo lắng quá mức.
Có lẽ một ông chủ tốt chính là phải như vậy.
Vừa nghĩ, Tống Hòa hốc mắt ươn ướt, dường như rất lâu rồi không có cảm xúc này.
Vẫn rất thoải mái.
Đến c·ô·ng ty.
Tống Hòa xuống xe, làm xong chuẩn bị tâm lý, lúc này mới đi tìm Dương Thiên Trân.
Tối hôm qua, sự kiện Weibo, hắn đã đoán trước sẽ bị mắng một trận xối xả.
Hơn nữa, qua một đêm lên men.
Tr·ê·n m·ạ·n·g rất nhiều người đã bắt đầu chuyển hướng từ tr·ê·n người hắn, đẩy cuộc thảo luận lên toàn bộ phương diện điện ảnh công phu Hoa Hạ.
Đồng thời, càng ngày càng nghiêm trọng.
Tuy bây giờ ở thời đại này, phim võ thuật thuần túy đã không còn quá thịnh hành.
Không ít đạo diễn lớn và diễn viên, đã từng quay mấy bộ phim võ thuật không tệ, định cứu vãn đề tài này khỏi xu hướng suy tàn.
Nhưng cuối cùng, doanh thu phòng vé vẫn khó mà đạt đến vinh quang khi xưa.
Cho nên không ít người đều nói, phim võ thuật thuần túy đã xuống dốc.
Còn về ‘Anh Hùng’, đã không phải là phim hành động thuần túy, bởi vì bên trong, ngoài bối cảnh lịch sử, hiệu ứng đặc biệt, đã vượt qua phạm vi công phu.
Nhưng trong lòng rất nhiều khán giả, văn hóa công phu, tuyệt đối vẫn chiếm một chỗ đứng riêng.
Dù sao đó là thứ có truyền thừa văn hóa.
Chỉ là theo thời đại p·h·át triển, phần lớn cảnh hành động không còn ỷ lại những kiến thức võ thuật truyền thống, cho dù là người ngoài ngành, cũng có thể dựa vào dụng cụ tân tiến để thể hiện.
Dương Thiên Trân: "Hôm qua cậu đã đảm bảo với tôi thế nào?"
Tống Hòa: "Dương tỷ."
Dương Thiên Trân: "Cậu đừng gọi tôi là tỷ!"
Tống Hòa: "Dương."
Dương Thiên Trân: "..."
Tống Hòa: "Khụ, kỳ thực tôi cũng đâu có p·h·át ngôn gì, lại nói tôi không có INS, coi như đối đáp, tôi với cái gã Okamoto kia, cũng không mắng nhau được."
Dương Thiên Trân liếc mắt: "Cậu cho rằng tôi nói cái này? Cậu không lên m·ạ·n·g à, bây giờ rất nhiều báo lá cải, các tài khoản marketing, đều đang lèo lái dư luận."
Nguy hiểm cao, lợi nhuận cao, lựa chọn dùng loại h·ì··n·h mẫu này thu hút fan trung thành, chắc chắn phải chịu tác dụng phụ, Tống Hòa vẫn không cảm thấy có gì: "Rất nghiêm trọng sao?"
Dương Thiên Trân đưa máy tính bảng cho hắn xem, "Chính cậu xem một số người này nói đi."
Tống Hòa cầm lên xem.
Phía tr·ê·n có rất nhiều tài khoản và các tài khoản marketing có vài triệu fan.
[Nhà p·h·ê bình điện ảnh Phong ca V: Kỳ thực tôi cảm thấy chuyện này, đáng để suy xét? Tại sao người ngoài lúc nào cũng chõ mũi vào văn hóa của chúng ta? Còn không phải bởi vì bây giờ những bộ phim võ thuật của chúng ta căn bản không đủ tốt hay sao? Hơn nữa rất nhiều phim đã không còn là phim võ thuật theo đúng nghĩa, tìm những người không có công phu thật tới diễn, vậy sao gọi là phim võ thuật? Tôi cảm thấy Tống Hòa rất không tệ, thế giới điện ảnh đã đến lúc cần một người mới, gánh vác đại kỳ của chúng ta! Tôi cảm thấy Tống Hòa có thể!]
[Lang nhân bình luận điện ảnh V: Anh Hùng là một bộ phim rất tốt, còn về gã người Nhật khiêu khích kia, kỳ thực căn bản không cần đáp lại, nhưng huyết tính của Tống Hòa, đáng được khen ngợi, không nên nuông chiều thói hư tật xấu! Tôi rất muốn xem Tống Hòa đóng chính một bộ phim điện ảnh! Chờ mong cậu ấy tiến vào thị trường rạp chiếu phim!]
[Dưa hấu nội ngu: Tống Hòa Weibo trực tiếp đáp trả, xem bộ dạng là rất muốn ké nhiệt của chuyện này, có phải hay không là có ý muốn tiến vào thị trường điện ảnh để làm nóng tên tuổi?]
[...]
Xem xong các bình luận tr·ê·n m·ạ·n·g.
Tống Hòa đại khái hiểu được hướng đi của dư luận.
Chủ đề dường như đột nhiên chuyển thành p·h·ê p·h·án điện ảnh công phu trong nước, và dự đoán trước về tác phẩm điện ảnh đầu tay của Tống Hòa.
Vốn tiêu điểm là hắn và Okamoto kia.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một gã hề ở nước ngoài, nên thật sự không có người nào chú ý.
Lại nói, dùng đầu gối nghĩ, hai người cũng không thể nào gặp mặt.
Cho nên, tốn nước bọt nói những điều này, không bằng đổi hướng khác để thu hút.
Thêm nữa, có những tài khoản này lèo lái dư luận, lập tức lên men càng nhanh.
Mà trong đó lợi và h·ạ·i, Tống Hòa đương nhiên cũng nhìn ra được.
Đó chính là bây giờ, mọi người đều đặt kỳ vọng vào Tống Hòa, kéo lên một độ cao mới.
Đối với diễn viên, có kỳ vọng là chuyện tốt.
Nhưng quá cao, sẽ không tốt.
Kỳ vọng càng cao, thường thường ngã sẽ càng đau, cái gọi là 'thổi phồng đến c·h·ế·t', cũng chính là đạo lý này.
Những năm qua, bao nhiêu diễn viên có phim mới, kịch mới chiếu, fan hâm mộ đều tâng bốc hết lời.
Kết quả sau khi chiếu, lại bình thường, cuối cùng nhân khí giảm sút.
Cho nên, bây giờ rất nhiều người đều tương đối kiêng kỵ chuyện như vậy.
Mà Tống Hòa, bây giờ lại rơi vào cục diện này.
Nếu sau này hắn không đóng phim điện ảnh thì không sao, một khi tiến vào thế giới điện ảnh, đến lúc đó áp lực sẽ tăng lên gấp bội.
Tống Hòa: "Dương tỷ."
Dương Thiên Trân: "Nói."
Tống Hòa: "Hay là, sang năm tìm giúp tôi tài nguyên điện ảnh đi."
Dương Thiên Trân: "..."
...
c·ô·ng ty giải trí Khôn Bằng.
Lúc này,
Người đàn ông nhìn bình luận tr·ê·n m·ạ·n·g, khóe miệng cong lên, hắn nhìn về phía Liêu Tuấn Hạ: "Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, không cần để trong lòng, giới giải trí là nơi phong thủy luân chuyển, không chắc ngày nào ai nổi ai chìm, có thể cười đến cuối cùng còn chưa biết được."
"Liêu Tuấn Hạ, cậu đã lựa chọn gia nhập Khôn Bằng, vậy thì không ai có thể ngăn cản cậu trưởng thành, tài nguyên điện ảnh của Khôn Bằng không cần phải nói nhiều, c·ô·ng ty sẽ dốc toàn lực đưa cậu vào thị trường điện ảnh."
Liêu Tuấn Hạ nhìn về phía người quản lý của Khôn Bằng, cũng là người quản lý át chủ bài của bọn họ, Vương Khôn.
"Gần đây đang thảo luận về phim hành động, cho nên anh là muốn..."
Vương Khôn gật đầu cười: "Mặc kệ dư luận lớn đến đâu, chỉ cần tồn tại tranh luận, thì chính là có nhiệt độ."
"Giống như Tống Hòa này, mánh khóe của hắn bất quá là đang lợi dụng lời nói và hành động khác người để được chú ý, tạo nhiệt cho tác phẩm tương lai."
"Nhưng cũng biết, ở nơi đầu sóng ngọn gió, áp lực là gấp bội, đến lúc đó, ngược lại sẽ không thể làm tốt, mà lúc này, nếu cậu có thể ở phía sau vươn lên, thì có thể đạp hắn để tiến lên."
Liêu Tuấn Hạ: "c·ô·ng ty muốn làm thế nào?"
Vương Khôn: "Tôi sẽ tìm tài nguyên điện ảnh cho cậu, với vị thế đỉnh lưu của cậu bây giờ, đã đến lúc đổi đường đua, chỉ cần đặt chân vào thế giới điện ảnh, Tống Hòa căn bản không chạm được tới cậu."
Liêu Tuấn Hạ nghe xong, suy nghĩ một hồi, sau đó cười.
"Được, vậy thì toàn bộ nghe theo Vương ca, sau này hợp tác vui vẻ."
"Khôn Bằng hoan nghênh cậu."
...
Cảnh Thịnh Văn Hóa.
So với những người muốn đối đầu Tống Hòa.
Khương Xuyên bên này rõ ràng dưỡng sinh hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này không quay phim, liền uống chút trà, rèn luyện sức khỏe, sau đó xem kịch bản.
Còn về Tôn Huy, dường như đối với hắn cũng không có kỳ vọng gì.
c·ô·ng ty mới ký không ít nghệ sĩ, khoảng thời gian này tâm tư đều đặt vào người mới.
Còn về cạnh tranh giữa Phùng Khâu và Sở Dương, trước mắt cũng đã có kết thúc, dù sao người ta đã đoạt giải.
Khương Xuyên đến văn phòng Tôn Huy.
Vừa vào, liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hắn trông thấy Tôn Huy thế mà lại bắt đầu bái Quan nhị gia.
Một pho tượng Quan nhị gia cực lớn trong phòng.
Tôn Huy dâng hương, quay đầu nhìn về phía Khương Xuyên: "Đến rồi."
Khương Xuyên: "Tôn ca, anh..."
Tôn Huy: "Không còn cách nào, không trông cậy nổi các cậu, lần này chỉ có thể dựa vào nhị gia."
"???"
Khương Xuyên ngây ngốc, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Đã sớm nói không nên đối đầu với Tống Hòa?
May mắn mình thoát khỏi bể khổ sớm, bằng không bây giờ chẳng phải sẽ giống như Tôn Huy, hành động đ·i·ê·n rồ?
"Tôn ca, anh vẫn ổn chứ?"
Tôn Huy cười: "Ổn cái rắm, cậu không xem tin hot tr·ê·n m·ạ·n·g à? Không phải, sao các cậu không học theo cậu ta một chút? Chuyện gì đến chỗ cậu ta cũng có thể nắm bắt dư luận, một chuyện ở nước ngoài tr·ê·n INS, cũng có thể để cậu ta xây dựng h·ì··n·h mẫu có huyết tính!"
"Khương Xuyên à, không phải Tôn ca ta gây áp lực cho cậu, thật sự là cậu không nên lùi bước vào lúc này, hắn có huyết tính, cậu cũng phải có, không bằng cậu cũng đăng Weibo, nói cậu không ưa cái gã Okamoto kia, trực tiếp cho hắn hai câu chửi?"
Khương Xuyên: "Tôn ca, thôi đi."
"Sao có thể thôi? Cậu xem người ta kìa, đã là nhất tuyến, sau này chắc chắn sẽ đóng phim điện ảnh, làm đỉnh lưu, sao cậu lại không có chút dã tâm nào vậy?"
Khương Xuyên bất đắc dĩ: "Tôn ca, bình bình đạm đạm mới là chân lý."
Tôn Huy cảm thấy tim mình đập mạnh, hắn ôm n·g·ự·c, ném ra một kịch bản: "Cút!"
"Tác phẩm mới?"
"Phim của Lê An đạo diễn, lời hữu ích ta đều đã nói, chính cậu tự cân nhắc."
"Tôi là nam thứ? Nam chính là ai?"
"Còn chưa định, nhưng bất kể là ai, cậu cũng phải diễn cho thật tốt!"
"Được."
...
"Không được bật đèn! Nhanh tắt đèn! Ta sợ bóng tối!"
【Chứng sợ hãi bóng tối +1】
"???"
"???"
Tống Hòa sợ hãi nhìn hai người trong văn phòng.
Chu Chính Hùng và Ninh Khải đều mộng b·ứ·c.
Ngay cả trà sữa trong tay cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ninh Khải: "Chu tổng, người này hôm nay sao vậy? Tự nhiên kỳ lạ, chẳng lẽ vừa rồi bị Dương tỷ mắng choáng váng?"
Chu Chính Hùng bĩu môi: "Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"
Ninh Khải: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy, không phải chuyện tốt, cảm giác tinh thần có vấn đề."
Chu Chính Hùng cười ha ha, hắn có thể có vấn đề gì?
Hắn không làm người khác phát bệnh đã là tốt lắm rồi.
Sau đó, nhìn về phía Tống Hòa: "Tống Hòa, rốt cuộc cậu làm gì?"
Tống Hòa cười cười: "Không có gì, làm quen với nhân vật, tôi đang cố gắng mắc chứng sợ hãi bóng tối."
Chu Chính Hùng: "???"
Ninh Khải: "???"
Không phải, cậu còn cần cố ý sao?
Cậu thật sự có bệnh nặng.
Tống Hòa: "Hai người tuyệt đối đừng xem thường loại bệnh tâm lý này, nếu như tôi có thể mắc, về cơ bản có thể ẵm giải Kim Ưng."
"!!!"
"!!!"
Nhìn vẻ mặt mộng b·ứ·c của hai người.
Tống Hòa bắt đầu thuyết trình khoa học.
Sau một tiếng.
Ninh Khải không chịu nổi, tr·ố·n ra khỏi văn phòng.
Chu Chính Hùng lấy ra máy tính bảng: "Nghe Dương Thiên Trân nói, cậu muốn đẩy nhanh tiến độ sang đường đua điện ảnh? Kỳ thực điện ảnh bên này, cơ hội cho diễn viên thậm chí còn nhiều hơn phim truyền hình, không phải không thể tìm tài nguyên."
Tống Hòa: "Bây giờ tôi đóng phim, có thể nhận được bao nhiêu cát-xê?"
Chu Chính Hùng im lặng: "Tiểu tử cậu chỉ biết cát-xê, cái này còn phải xem đạo diễn nào, kịch bản nào, đầu tư nhiều, tự nhiên sẽ nhiều hơn, đầu tư ít, chắc chắn không có tiền."
Tống Hòa gật đầu: "Được, vậy thì đến lúc đó lại nói."
...
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến cuối tháng mười hai.
Trong khoảng thời gian này, Tống Hòa gần như toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc luyện tập.
Ban đầu, kỳ thực hắn còn đang tìm tòi chiều sâu của chứng sợ hãi bóng tối.
Bất quá sau khi đọc sách tâm lý, hắn đã hiểu rõ hơn về vấn đề này.
Đây là một loại sợ hãi bóng tối.
Chỉ cần ở trong phòng tối, kín, tự mình ở một thời gian ngắn, liền có thể sinh ra.
Cho nên Tống Hòa rất nhanh đã tìm được cảm giác sợ hãi đó, sau đó ở trong đó suốt một tuần.
Mà theo độ thành thạo không ngừng tăng lên, loại bệnh trạng tâm lý này cũng bắt đầu nảy sinh.
Tống Hòa dần dần có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của nam chính Quan Hoành Phong lúc đó.
Cùng lúc đó, tính cách ức chế và độ thành thạo suy luận trinh thám hình sự, hắn cũng không bỏ qua.
Thông qua việc không ngừng quan s·á·t phim trinh thám hình sự.
Cùng với việc cưỡng ép kiềm chế tâm tình của mình, không ngừng tăng lên cấp bậc.
Chỉ có điều, khi từ cấp F nhảy lên cấp E, dường như không còn thoải mái như vậy.
Tống Hòa p·h·át hiện, dường như đơn thuần xem phim, độ thành thạo tăng lên bắt đầu chậm lại.
Cho nên, đây là cần thực hành mới được?
Điều này, đối với Tống Hòa, kỳ thực không khó.
Dù sao trong c·ô·ng ty nhiều đồng nghiệp như vậy, tìm bọn họ giúp đỡ một chút, vẫn có thể được.
Ví dụ như chơi vài ván kịch bản s·á·t trinh thám hình sự.
Tống Hòa gọi điện thoại cho Ninh Khải: "Khải tử, chơi kịch bản s·á·t không?"
Ninh Khải: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận