Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 120: Nhổ lông dê liền chỉ đem ta một người hao đúng không

**Chương 120: Nhổ lông dê thì chỉ nhè mỗi ta mà nhổ thôi phải không**
Tháng tư bắt đầu.
Hoành Điếm cơ bản là chuẩn bị đón mùa du lịch cao điểm.
Ngoại trừ các đoàn làm phim đang quay.
Hầu như còn lại đều là du khách và người hâm mộ đến xem minh tinh.
Không ít khách sạn và ký túc xá của đoàn làm phim, mỗi ngày đều có fan hâm mộ giơ bảng đèn chờ đợi.
Hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù sao trong khoảng thời gian này, số lượng minh tinh hạng A đến Hoành Điếm quay phim, so với trước kia nhiều hơn hẳn.
Thế nhưng,
Mọi người ở đây đều cho rằng, những người hâm mộ này sẽ phân bố đều ở dưới các khách sạn mà những minh tinh hạng A này cư trú.
Nhưng sau một tuần.
Số lượng người bắt đầu giảm dần.
Bình thường, minh tinh hạng A đóng phim, nếu đoàn làm phim không có yêu cầu phong tỏa hiện trường, thì fan hâm mộ hầu như đều sẽ theo từ đầu đến cuối, thậm chí còn thay phiên nhau đến xem, tóm lại là sẽ không thiếu người.
Nhưng bây giờ thông lệ này dường như có chỗ bị phá vỡ.
Số lượng fan hâm mộ đến xem mỗi minh tinh, bắt đầu giảm đi từng ít một.
Có người thậm chí đã từ mấy chục người giảm xuống chỉ còn một chữ số.
Điều này rất kỳ lạ.
Sáng sớm,
Khương Xuyên ở trong phòng khách sạn của mình nhìn xuống phía dưới.
Giờ phút này, ở phía dưới chỉ còn lác đác khoảng mười mấy người hâm mộ đang chờ hắn xuống lầu.
Số người này so với mấy ngày trước, thật sự là ít hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ mình hết thời rồi?
Ánh mắt hắn có chút buồn bực, quay đầu nhìn về phía người quản lý bên cạnh là Tôn Huy: "Tôn ca, trong hậu viện đoàn của ta không phải đã đến rất nhiều người sao? Sao hôm nay chỉ có ngần này, để cho mấy tay săn ảnh chụp được, còn tưởng rằng ta hết thời nữa chứ."
Nghe Khương Xuyên nghi vấn, Tôn Huy biểu lộ lúng túng, trong lòng bất đắc dĩ.
Kỳ thực hắn sớm đã p·h·át hiện từ mấy ngày trước.
Nhưng là lại không muốn nói chuyện này cho Khương Xuyên.
Một mặt là sợ làm trễ nãi việc quay phim ở đoàn.
Mặt khác chính là vạn nhất thật sự đả kích đến chút lòng tin còn sót lại của hắn, vậy sau này liền thật sự không có tâm trạng mà đấu với Tống Hòa nữa.
Đây đều không phải là điều Tôn Huy muốn thấy.
Chỉ có điều ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, những người hâm mộ này không tới, lại là bởi vì Tống Hòa.
Hắn thật sự đã tốn thời gian điều tra.
Về sau mới biết được, không chỉ có Khương Xuyên, rất nhiều minh tinh đều gặp phải vấn đề này.
Cho đến khi hắn vô tình nhìn thấy, Tống Hòa đang diễn thuyết trước đám fan hâm mộ ở bên ngoài đoàn làm phim Tam Sinh Tam Thế.
Tôn Huy: "Cũng không có gì a, không cần để ý những thứ này."
Nhìn thấy thái độ của Tôn Huy, Khương Xuyên càng hiếu kỳ hơn, hắn truy vấn: "Tôn ca, anh có phải hay không biết một chút cái gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đối mặt với sự truy vấn của Khương Xuyên, Tôn Huy nghĩ nghĩ, quyết định lựa chọn một phương thức tương đối uyển chuyển.
Tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến tâm thái của Khương Xuyên.
"Không có gì, kỳ thực cái này đều bình thường, cậu nghĩ a, đám fan hâm mộ tới đây xem, lại không thể mỗi ngày chờ cậu ở ngoài, người ta cũng muốn nghỉ ngơi đúng không, mấy ngày trước mọi người nhiệt tình tăng cao, mấy ngày nay có thể là mệt mỏi liền trở về nghỉ ngơi, nói không chừng mấy ngày nữa người liền lại đông lên thôi."
"Như vậy sao?" Khương Xuyên nghe vậy gật gật đầu.
Có vẻ như cảm thấy cũng có lý.
Bằng không thì cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Cũng không hỏi nhiều, hắn mặc xong quần áo, chuẩn bị xuống lầu đi đoàn làm phim quay phim.
Trong lòng Tôn Huy buông lỏng.
Suy nghĩ hơn phân nửa là đã lấp liếm cho qua.
Thế nhưng,
Ngay tại lúc hai người lên xe, đi chưa được mười phút.
Thì chuyện khiến hắn im lặng đã xảy ra.
Ở cửa một khách sạn khác, ít nhất có hơn trăm người, giơ bảng đèn và áp phích chờ đợi một người.
So sánh với trận thế này, bên ngoài khách sạn của Khương Xuyên đúng là một trời một vực.
"Khách sạn này có ai ở lại? Cảnh Tuấn Đình sao? Nhiều fan hâm mộ như vậy?" Khương Xuyên có chút hâm mộ.
Nhìn số người này, ít nhất là nhiều hơn gấp 10 lần không chỉ.
Thế nhưng một giây sau.
Ở cửa chính khách sạn, xuất hiện một bóng người quen thuộc.
"Khoan đã!" Khương Xuyên vẻ mặt chấn kinh: "Tống Hòa! Sao lại là Tống Hòa?"
Tôn Huy: "......"
Khương Xuyên: "Ách? Mấy người kia không phải fan của ta sao?"
Cùng lúc nhìn thấy Tống Hòa, hắn lại nhìn thấy mấy nữ sinh có ấn tượng.
Đây không phải là fan hâm mộ của mình lúc trước sao?
Hắn còn nhớ rõ, hai nữ sinh kia lần đầu tiên thấy mình đã vô cùng k·í·c·h độ·n·g, không chỉ có giơ áp phích của mình, thậm chí còn viết cho hắn một phong thư, đóng gói rất là tinh xảo, buổi tối về khách sạn hắn còn xem, siêu cấp cảm động.
Nhưng mới có mấy ngày a?
Đã đổi phe rồi sao?
Lúc này, Tống Hòa mặt mày hớn hở vẫy tay với đám người, lập tức vẻ mặt thành khẩn nói cái gì đó.
Tuy nói trong xe không nghe thấy.
Nhưng Khương Xuyên gần như có thể cảm nh·ậ·n được cảm xúc cảm động của đám fan hâm mộ xung quanh, cùng với biểu lộ gần như nhất trí.
Không phải, làm cái gì mà như buổi gặp mặt của tà giáo vậy?
Khương Xuyên cả người đều ngây ra.
Hắn chỉ chỉ phía trước, sau đó quay đầu nhìn về phía Tôn Huy: "Tôn ca, đây rốt cuộc là tình huống gì? Sao đều chạy qua bên Tống Hòa hết rồi? Những người kia rốt cuộc có phải hay không là fan của ta a?"
Giờ phút này,
Tôn Huy cũng là mặt xám lại.
Hắn không nghĩ tới lời nói dối vừa rồi của mình để lấp l·i·ế·m cho qua, lại nhanh chóng bị bại lộ như vậy.
Trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó chỉ có thể mở miệng giải thích: "Hẳn là fan của cậu, bất quá trong khoảng thời gian cậu quay phim, hẳn là đã không theo nữa, nói thật với cậu, cái này Tống Hòa không biết trúng gió gì, khi không quay phim thì lại ra ngoài phim trường nói chuyện phiếm với fan hâm mộ, không biết x·ấ·u hổ, fan của ai cũng nói chuyện, rồi sau đó, thật nhiều người hâm mộ đều chạy đến chỗ hắn. Ta không có nói cho cậu, là sợ chậm trễ việc quay phim của cậu, bất quá nói thật, m·ấ·t đi một hai người hâm mộ kỳ thực cũng không có gì, chỉ cần bộ phim này chúng ta có thể thắng trở về, những thứ khác đều không quan trọng."
Không quan trọng?
Đây chính là người của hậu viện đoàn, là nền tảng của mình a.
Thật sự không quan trọng sao?
Trước đó hội trưởng fan club Thanh Thanh Xuyên của hắn không hiểu sao lại rời nhóm.
Cho đến bây giờ vẫn không biết là vì sao.
Khương Xuyên bây giờ thậm chí còn hoài nghi, có khi nào cũng có liên quan đến Tống Hòa hay không.
"Hoành Điếm nhiều đoàn làm phim như vậy, rất nhiều minh tinh đều ở đây, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng thấy, đây nếu là để cho người ta biết fan hâm mộ của mình chạy qua chỗ hắn, chẳng lẽ bọn hắn không cần mặt mũi sao? Cái này Tống Hòa sao lại có thể chứ!"
"Ách... Khụ khụ." Tôn Huy vẻ mặt lúng túng: "Kỳ thực, chủ yếu là fan của cậu, những người khác... Tạm thời không nhiều."
"......" Khóe miệng Khương Xuyên giật một cái, cả người đều không được khỏe.
Không phải chứ, nhổ lông dê thì chỉ nhắm vào mỗi ta mà nhổ thôi phải không!
Tôn Huy: "Khương Xuyên, giữ vững tâm thái, kỳ thực cái này không có gì, tìm cơ hội giành lại là được rồi, giới giải trí chính là như vậy, fan hâm mộ chính là lưu lượng, không có người có thể một mực nắm giữ bọn hắn, chẳng qua là đang bảo quản cho đỉnh lưu tiếp theo mà thôi."
"......"
Nghe Tôn Huy an ủi, tâm tình hình như càng kém hơn.
Giành lại, làm sao mà giành?
Chẳng lẽ giống như hắn, trước mặt mọi người diễn thuyết với fan hâm mộ?
Điều này nhất định không được.
Không nói trước việc mình có da mặt dày như vậy hay không.
Chỉ nói đến việc Tống Hòa dám đứng gần như vậy, hướng về phía điện thoại và máy ảnh của những người kia, cũng không phải là chuyện mà minh tinh bình thường nào dám làm.
Trừ khi là phải có tự tin tuyệt đối vào nhan sắc của mình mới được.
Khương Xuyên mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng nói thật, một vài góc độ vẫn cần phải dựa vào việc căn chỉnh và trang điểm.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa hắn và Tống Hòa.
Một khi góc độ không đúng, ánh sáng không tốt, rất nhiều chi tiết trên gương mặt sẽ bị lộ ra.
Đến lúc đó chẳng những không thể thắng được Tống Hòa, giành lại fan hâm mộ, ngược lại còn m·ấ·t đi không ít, vậy thì lợi bất cập hại.
Trầm mặc rất lâu.
Khương Xuyên hít sâu một hơi, cố gắng để cho tâm tính của mình duy trì ổn định.
"Đi thôi, đi đoàn làm phim."
Tôn Huy cười gật đầu: "Khương Xuyên, không tệ, lần này cậu đã trưởng thành hơn không ít, thật sự không nên vì mấy người hâm mộ mà nhảy vào cái hố do bọn hắn t·h·iết kế, chúng ta chỉ cần chuyên tâm quay phim, chờ khi phim mới chính thức ấn định ngày phát sóng, mọi người mới phân cao thấp."
Nghe Tôn Huy thuyết phục.
Khương Xuyên gật đầu một cái: "Ta biết nên làm như thế nào, yên tâm đi Tôn ca."
Hai người tựa hồ đã trở lại bầu không khí nhẹ nhõm vui vẻ.
...
Ngày hôm sau.
Khương Xuyên dậy sớm, theo thói quen nhìn xuống dưới lầu.
""
Người đâu?
Một người cũng không còn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận