Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 141: Một cái tiểu thịt tươi có thể có bao nhiêu mạnh?

Chương 141: Một tiểu thịt tươi có thể mạnh đến đâu?
Sau mười mấy phút.
Nhân viên đoàn làm phim chuyển thiết bị quay chụp đến phim trường.
Trên thực tế, việc quay phim "Anh Hùng" đã dời đến các tỉnh khác để lấy cảnh thực tế.
Sở dĩ còn phải thử vai trong phim trường, chủ yếu là cân nhắc đến việc nhân vật Trường Không cần một sân bãi đủ lớn để thi triển công phu sử dụng thương.
Trương Mưu sau khi trò chuyện xong với Tống Hòa, liền tụ họp với đội ngũ đạo diễn của mình.
Ngoài ông ra, tổ thử vai còn có tổ biên kịch và tổ sản xuất.
Ngoài ra, tổng chỉ đạo động tác Kim Gia Lương cũng có mặt.
Ông chính là người sáng lập Kim Gia Ban võ hạnh ở Cảng khu, sư phụ của Kim Thịnh Hoa, cũng là nhân vật đức cao vọng trọng trong nghề.
"Kim chỉ đạo, hôm nay nhờ ngài xem xét kỹ lưỡng một chút." Có người nhỏ giọng nói.
Kim Gia Lương tóc mai đã bạc trắng, nhưng tinh khí thần của cả người hoàn toàn không giống dáng vẻ của người đã qua tuổi sáu mươi.
"Chắc chắn phải kiểm tra rồi, thân thủ không tốt, thương pháp không ổn, thì không diễn được Trường Không."
"Không tệ."
Mấy người nhao nhao gật đầu.
Phía trước, Trương Mưu đã tập hợp tất cả mọi người tới hiện trường.
Không chậm trễ thời gian, sau khi nói ngắn gọn vài câu, liền bắt đầu thử vai.
Hôm nay đến đây không sai biệt lắm có bảy, tám diễn viên.
Đều là muốn cạnh tranh nhân vật Trường Không.
Đa số Tống Hòa đều không quen mặt, duy chỉ có một vị hắn nhận biết, tương đối nổi danh.
Nam nhân tên là Lâm Phong, từng đóng qua mấy bộ phim hành động không tệ, doanh thu phòng vé tuy không cao, nhưng mà những năm này tất cả mọi người đều có thể biết rõ, xem như diễn viên hành động tương đối được công nhận.
Bây giờ,
Lâm Phong đang hoạt động cơ thể.
Mà ở bên cạnh lại đứng một người mặc áo đen, đeo kính đen, khí tràng rất đủ.
Nếu nhìn kỹ, liền có thể nhận ra, là Đỗ Minh An.
Liếc mắt nhìn Tống Hòa ở phía xa, Đỗ Minh An cười nói với Lâm Phong: "Kỳ thực ta vẫn rất muốn diễn cùng cậu, bất quá nói thật, hôm nay sợ rằng cậu sẽ gặp phải đối thủ."
Lâm Phong đang làm nóng người bên cạnh có chút ngoài ý muốn, hắn ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh An: "Thử vai chính là người có năng lực thì được chọn, diễn không bằng người ta, thân thủ không bằng người khác, vậy ta cũng không có gì tiếc nuối, bất quá ngược lại là anh, tôi phát hiện anh có vẻ rất để ý dáng vẻ của Tống Hòa này, hắn thật sự lợi hại như vậy?"
Đỗ Minh An lắc đầu: "Không biết, chỉ có điều từ video trên mạng và khắp mọi mặt tin tức mà xem, cảm thấy người này thật thú vị, nhân vật Trường Không thật đúng là không nhất định rơi vào tay cậu, tôi có thể nói trước cho cậu hay, nếu Trương đạo thật sự không chọn cậu, tôi không có cách nào giúp cậu nói chuyện, bộ phim này đầu tư quá lớn, các phương diện liên quan đều tương đối phức tạp."
Lâm Phong cười tiêu sái: "Thôi! Anh dừng lại, tôi không cần được không? Tôi tới cũng là cảm thấy nhân vật này vừa lúc là dùng thương, mà tôi học đúng là La gia thương thuần chính, cho nên tôi mới tới, cũng không phải không thể không có nhân vật này, lại nói không phải chỉ là một vai phụ trong phim sao? Cũng không có bao nhiêu lời thoại, có lên hay không có quan hệ gì? Tôi đằng sau còn có không ít phim hành động tìm tôi đâu, diễn còn diễn không hết."
Đỗ Minh An "cắt" một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Hắn và Lâm Phong quen biết rất lâu, cũng biết đối phương là hạng người gì.
Cũng là võ hạnh xuất thân, ít nhiều mang theo một ít khí chất giang hồ.
Muốn nói cạnh tranh nhân vật, cho dù thua, đều không quan trọng.
Trừ phi gặp được người có công phu tốt hơn mình, vậy khẳng định sẽ có lòng hiếu thắng.
Những năm này Lâm Phong tự nhận là đối thủ, có thể cũng chỉ có Đỗ Minh An.
Hắn thấy, trong giới điện ảnh quốc nội, về công phu, sẽ không còn những người như bọn họ, từ nhỏ khổ luyện đến hơn 20 tuổi mới xuất đạo.
Mười mấy hai mươi năm công phu, tuyệt đối không phải diễn viên trẻ tuổi bây giờ có thể so sánh.
Xa xa,
Tống Hòa ở bên cạnh tổ đạo cụ lấy được một cây trường thương làm bằng gỗ.
Đơn giản hoạt động gân cốt một chút, ngược lại đưa tới không ít ánh mắt.
"Ôi, bộ giá đỡ này là... Dương gia thương?"
"Hồng Uy chỉ đạo chính là Dương gia thương, tám phần là dạy cậu ta, bất quá một tháng thì có thể luyện thành dáng vẻ gì, rèn luyện chiêu thức cũng không tệ rồi."
"Muốn diễn cùng Đỗ Minh An, một tháng bản lĩnh không đủ."
"Hôm nay vẫn là phải nhìn Lâm Phong."
Đám người xì xào bàn tán.
Mà ở đối diện, Trương Mưu đã bắt đầu gọi người thử vai đầu tiên.
Rất nhanh, một diễn viên đi tới phía trước, sau đó hướng về phía ống kính tự giới thiệu.
"Chu Phàm, Thiếu Lâm thương, thử vai Trường Không."
Trương Mưu gật đầu cười: "Tốt, vậy bắt đầu đi."
Diễn viên nghe vậy hít một hơi thật sâu, ngay sau đó hướng về phía ống kính thể hiện ‘ánh mắt dữ tợn’.
Sau đó dậm chân tiến về phía trước, trường thương trong tay liền bắt đầu múa.
Thương pháp vô cùng thông thạo lăng lệ, người xung quanh nhìn thấy nhao nhao gật đầu, đúng là khá lợi hại.
Thêm vài phút đồng hồ trôi qua.
Trương Mưu lên tiếng dừng lại: "Tốt, có thể, Chu Phàm, cảm ơn biểu diễn của anh, nghỉ ngơi một chút, vị kế tiếp."
Không nói thêm lời thừa thãi nào.
Bất quá quen thuộc Trương Mưu phần lớn đều biết, hẳn là không có vai diễn.
Chỉ là thương pháp lợi hại thế này đều không được, đám người nhao nhao nghi hoặc.
"Thế này liền trượt?"
"Tiêu chuẩn cao quá vậy?"
"Đây chính là Trương đạo, bình thường ông ấy cảm thấy có thể, là sẽ cho lời bình, không cho, đó chính là không đạt đến tiêu chuẩn."
Đang nói, người thứ hai, người thứ ba... Lần lượt bắt đầu thử vai.
Không ngoài dự đoán.
Những người đến sau, thương pháp vẫn thuần thục vững vàng, chỉ là biểu cảm trên mặt rất rập khuôn.
Có thậm chí hoàn toàn là biểu diễn đần độn.
Trừ thương pháp thân thủ.
Kỳ thực dựa theo tiêu chuẩn trong nghề mà xem, đã là tương đối khá.
Bất kỳ một bộ phim hành động nào, đều sẽ rất thích những người có thể gia nhập như vậy.
Đối với phần lớn đoàn làm phim mà nói, đối với màn biểu diễn của diễn viên hành động sẽ có phần nới lỏng.
Bởi vì bọn họ đối với việc biểu đạt tinh tế đều không quá đúng chỗ.
Dù sao "Thuật nghiệp hữu chuyên công", diễn viên võ hạnh xuất thân, phải tốn nhiều tinh lực hơn để luyện công, duy trì thân thủ của mình, như vậy tự nhiên sẽ có thiếu sót trong biểu diễn, muốn cả hai đều tốt, chỉ có thể là số ít diễn viên thiên phú.
"Lâm Phong."
Không biết qua mấy vòng.
Trương Mưu cuối cùng gọi tên Lâm Phong.
Nghe được cái tên này, Kim Gia Lương và những người bên cạnh, cũng đều nhao nhao trở nên hoạt bát.
Kỳ thực trong nhóm diễn viên ngày hôm nay, bọn họ coi trọng nhất, chính là Lâm Phong.
"Lâm Phong cũng tới? Vậy Tống Hòa hẳn là không có vai diễn."
"La gia thương của Lâm Phong nổi danh lợi hại."
Bây giờ, Lâm Phong đã tới trong sân.
Không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu biểu diễn.
So với những diễn viên võ hạnh đần độn phía trước, biểu cảm và cảm xúc của Lâm Phong phong phú hơn một chút.
Mà thương pháp trong tay, càng là múa may đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Khiến mọi người nhao nhao khen hay.
"Trời ạ! Lợi hại nha!"
"Ước chừng thật sự chỉ có anh ta có thể theo kịp chiêu số của Đỗ Minh An?"
Không lâu sau.
Một bộ thương pháp diễn xong, Lâm Phong dừng lại.
Xung quanh có vẻ yên tĩnh.
Đều đang đợi Trương Mưu và những người khác đánh giá.
Tổng thanh tra tổ quay phim: "Lâm Phong không tệ, biểu diễn và cảm giác trước ống kính, xem như tốt nhất trong nhóm người này, không bằng chọn anh ta đi."
Kim Gia Lương gật đầu tán thành: "Về phương diện thân thủ, chỉ nói riêng thương pháp, thậm chí còn tốt hơn một chút so với đại đồ đệ Kim Thịnh Hoa của ta, khí thế thương pháp cũng đủ, lão Trương, ông thấy thế nào?"
Mấy người nhao nhao nhìn về phía Trương Mưu.
Trương Mưu gật đầu: "Quả thật không tệ, nhưng... Cảm giác vẫn thiếu một chút gì đó."
Đám người nghe xong trong lòng cũng đều bất đắc dĩ.
Bọn họ đều biết Trương Mưu nói thiếu một chút là thiếu cái gì.
Trước đây chính là vì cái này mà ngừng quay chụp.
"Trương đạo, kỳ thực thần thái và nội hàm của thương pháp, thông qua ống kính cũng có thể điều chỉnh và biểu đạt, không nhất định phải mặc định vào diễn viên."
Kim Gia Lương: "Đúng vậy, thương pháp của Lâm Phong đã có thể "Như Ảnh Tùy Hình", luyện đến giai đoạn này, cơ bản cũng đến đỉnh rồi, không thể có người so được với hắn."
Nghe mấy người nói, Trương Mưu gật gật đầu: "Ta biết, bất quá cũng nên xem tiếp người tiếp theo rồi nói."
"Người đó gọi là Tống Hòa?"
Nói đến đây.
Mấy người nhìn về phía xa.
Lập tức yên lặng một lát.
Dường như không có người cảm thấy sẽ có bất ngờ xuất hiện.
Một đầu tóc dài màu trắng, phối hợp với đồ thể thao, đây không phải thuần túy là tiểu thịt tươi sao?
Không thể cho rằng hắn có thể mạnh hơn Lâm Phong chứ?
"Tống Hòa, đến cậu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận