Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 37: Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt bọn hắn!

**Chương 37: Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt bọn họ!**
Tống Hòa đây không phải lần đầu tiên vào đoàn làm phim.
Hai năm trước khi quay hai bộ phim chiếu mạng lớn, cũng đã từng theo đoàn làm phim ở khách sạn hai tháng.
Điều kiện chắc chắn là chẳng ra làm sao cả, chỉ có cơm hộp là tạm được.
Nhưng cũng may thời gian ngắn, nhiệm vụ nhẹ nhàng.
Chưa cảm nhận được gian khổ của việc quay phim thì đã đóng máy.
Nhưng lần này lại khác, "Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ" được xem là một bộ phim võ hiệp có độ dài khá lớn.
Chu kỳ quay phim hoàn toàn không thể so sánh với những bộ phim truyền hình kia.
Với chi phí lớn như vậy, tối thiểu cũng phải mất bốn đến sáu tháng để làm nền tảng.
Bây giờ đang là giữa mùa hè.
Nhiệt độ không khí cao đến mức có thể rán trứng trên mặt đất.
Tống Hòa lựa chọn trang phục áo sơ mi hoa cùng quần cụt, thêm vào đó là đôi dép tổ ong dưới chân.
Giống như dáng vẻ tùy ý của hắn trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó.
Ngày nóng gần bốn mươi độ, có đẹp trai hay không cũng đã chẳng còn quan trọng.
"Đi đến công ty trước." Tống Hòa nhìn về phía Chu sư phó.
Đêm qua đã nhận được điện thoại của Dương Thiên Chân.
Nói rằng hắn nhất thiết phải đến công ty trước khi xuất phát.
Nghĩ đến chắc là muốn dặn dò hắn một vài chuyện.
Dù sao nàng ta cũng cần phải ở lại công ty, không thể nào theo đến Hoành Điếm được.
Hẳn là có chút không yên tâm?
Quả nhiên làm người quản lý là thích lo lắng, hận không thể giống như bảo mẫu che chở cho nghệ sĩ từng miếng ăn giấc ngủ.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại.
Lâm Nhã và Ninh Khải, hai người này, cũng đích thực không phải là người khiến người ta bớt lo.
Hắn nhớ rõ trước đây cùng đi Kinh Thành thử vai, Lâm Nhã ăn cơm cũng rất kén chọn.
Cái này không ăn thịt mỡ, cái kia không ăn da gà.
Nếu vào đoàn làm phim, chẳng phải là sẽ c·hết đói sao?
Còn về Ninh Khải, người phụ tá Vương Hà của mình đã được điều chuyển sang làm việc dưới trướng hắn, nhưng vẫn như cũ chưa đủ chín chắn.
Ban đầu khi nói chuyện với hắn trên máy bay đã phát hiện ra, cảm xúc vô cùng bất ổn, dễ xúc động, dễ giận.
Thử hỏi hai người kia, nếu đổi lại là mình làm quản lý của bọn họ, có lẽ cũng không có cách nào yên tâm được.
Ai.
Dương tỷ thật đúng là rất mệt mỏi.
Trong lòng Tống Hòa có chút thông cảm cho Dương Thiên Chân.
Nghĩ tới khoảng thời gian này, Dương Thiên Chân đã vì sự hợp tác thương mại của mình mà bôn ba khắp nơi.
Hắn cảm thấy mình cần thiết phải giúp Dương tỷ chia sẻ bớt áp lực.
Đợi đến Hoành Điếm sẽ quan tâm một chút.
Coi như là báo đáp lại sự giúp đỡ của Dương Thiên Chân đối với mình trong hơn hai năm qua.
Có lẽ đây chính là phẩm cách mà một đỉnh lưu nên có.
Nghĩ tới đây.
Tống Hòa bỗng nhiên cảm thấy xúc động trước sự thiện lương của mình.
Hốc mắt ướt át, rơi lệ vui mừng.
"Chu sư phó, hãy nhớ kỹ, người thiện lương, thật sự rất ngầu."
【 Diễn thuyết +1】
【 Khóc hí kịch +2】
Chu sư phó: "???"
Tống Hòa: "Đèn đỏ!"
Lam Tinh Giải Trí, văn phòng.
Dương Thiên Chân sắp xếp lại tài liệu hợp đồng trong tay, lại nhìn đồng hồ.
Ước chừng Tống Hòa cũng sắp đến nơi.
Lần này cả ba nghệ sĩ của nàng đều đi quay phim cho kịch của Dư Chính, người khiến nàng lo lắng nhất vẫn là Tống Hòa.
Không có cách nào khác.
Trong một tháng qua, những thao tác của Tống Hòa khiến nàng có cảm giác như một công tắc sai lầm đã được bật lên.
Vì vậy, nhất thiết phải dặn dò kỹ lưỡng trước khi đi.
Còn về Lâm Nhã và Ninh Khải, nàng vẫn rất yên tâm, sáng sớm đã để bọn họ riêng biệt xuất phát đến Hoành Điếm.
Đang suy nghĩ, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Dương Thiên Chân đang chỉnh lý hợp đồng, tay cứng đờ trên mặt bàn, mặt mày sa sầm nhìn Tống Hòa đang lơ đễnh.
Chiếc áo sơ mi hoa không đứng đắn kia thì đã đành, bên dưới lại là quần cộc và dép lê!
Đây là thật sự không xem mình là nghệ sĩ sao?
"Tống Hòa, sao lại ăn mặc như vậy? Ngươi đi Hoành Điếm, không phải đi Maldives."
Tống Hòa cười rồi ngồi xuống: "Dương tỷ, đừng lo lắng, đến Hoành Điếm ta sẽ mặc quần dài."
Dương Thiên Chân: "..."
Tống Hòa nhìn xung quanh: "Ninh Khải bọn họ đâu?"
"Đi trước rồi."
"Không đi cùng sao?"
"Các ngươi đều có xe riêng, sao phải đi cùng nhau?"
"Vậy à." Tống Hòa gật đầu.
Xem ra chỉ có thể đến Hoành Điếm rồi mới có thể quan tâm tới bọn họ.
Dương Thiên Chân nhìn biểu cảm của Tống Hòa, cảm thấy có chút kỳ quái: "Ngươi hỏi bọn họ làm gì?"
Tống Hòa mỉm cười, ra vẻ "ta hiểu ngươi" mà nói: "Yên tâm đi Dương tỷ, ta đều hiểu cả, cứ giao cho ta, ở bên kia có bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ để ý xử lý."
"!? Dương Thiên Chân thót tim.
Xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện gì cơ!?
Ngươi lại hiểu cái gì vậy đại ca?
Tống Hòa nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thiên Chân, trong lòng cảm khái.
Chắc hẳn là lần đầu tiên nàng gặp phải loại nhân viên có thể hiểu được cấp trên, đồng thời chia sẻ áp lực cho cấp trên như mình.
Cho nên vừa kinh ngạc lại vừa xúc động.
"Dương tỷ, không sao đâu." Tống Hòa cho nàng một ánh mắt khẳng định: "Đều là người của Lam Tinh Giải Trí, ta sẽ chăm sóc hai người bọn họ."
Dương Thiên Chân: "!!?"
Đến lúc này, Dương Thiên Chân mới hiểu Tống Hòa rốt cuộc là đang nói cái gì.
Chỉ là trong lòng đã có chút không kiềm chế được.
Ta đã nói rồi, có thể có chút tự mình hiểu lấy được không?
Ngươi mới là người khiến ta không yên tâm nhất đó có biết không hả?
Dương Thiên Chân hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại: "Khụ, Tống Hòa, Lâm Nhã và Ninh Khải, ngươi không cần quan tâm, bọn họ đều có trợ lý, căn bản không cần ngươi giúp đỡ gì cả. Ta cảm thấy không bằng ngươi hãy quan tâm đến bản thân mình đi, ngươi xem, bây giờ bên cạnh ngươi cũng không có trợ lý, chỉ có Chu sư phó đi theo, đến đoàn làm phim có gì không thích ứng, nhất định phải trao đổi với ta trước, tuyệt đối không được tự mình quyết định, biết chưa?"
Mặc dù trong một tháng này, Tống Hòa thông qua những thao tác tinh quái mà giành được cơ hội cho bản thân.
Nhưng Dương Thiên Chân vẫn như cũ lo lắng.
Dù sao ở trong cái nghề này càng lâu, tâm tính sẽ càng cầu ổn.
Theo góc nhìn của nàng, bất luận minh tinh nào cũng khó có khả năng luôn thuận lợi.
Huống chi Tống Hòa vốn là người không có vận may.
Ngẫu nhiên một hai tháng số đỏ, vạn nhất tháng sau vận may kết thúc, chỉ cần xảy ra một chút sai lầm, rất có thể con đường sự nghiệp sẽ chấm dứt ngay lập tức.
"Đoàn làm phim có nhiều quy tắc, nghe nhiều học hỏi thêm, bên bộ phận nhân sự cũng đã chuẩn bị xong, mọi thứ ổn thỏa, sẽ sắp xếp trợ lý cho ngươi sau."
"Mặt khác, đại ngôn Như Vân 1 triệu 500 ngàn, trừ đi phần trăm của công ty, ngươi có thể nhận được 500 ngàn, đợi tài vụ quyết toán xong, ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Cuối cùng, về vấn đề cát-xê, ngươi đừng nghĩ đến việc đòi thêm tiền, trước tiên hãy diễn cho tốt, biết chưa?"
Dương Thiên Chân kể từng việc cho Tống Hòa.
Rất cặn kẽ, tỉ mỉ.
Đại khái nửa giờ sau.
Những điều cần nói đều đã nói xong.
Cuối cùng Tống Hòa cũng chuẩn bị chính thức xuất phát.
Dương Thiên Chân tự mình tiễn hắn xuống lầu, nàng nhìn chiếc xe Buick thương vụ nhiều năm rồi nhưng vẫn được Chu sư phó bảo dưỡng bóng loáng: "Cố gắng lên, chờ nhận được nhiều phim hơn, thì có thể đổi một chiếc xe có thể diện."
Tống Hòa vẫy tay trong xe: "Yên tâm đi Dương tỷ, ta sẽ cố gắng, Lâm Nhã và Ninh Khải ta cũng sẽ chăm sóc tốt."
Dương Thiên Chân: "Thật sự không cần."
Tống Hòa: "Khách khí làm gì, đều là đồng nghiệp cả mà."
Dương Thiên Chân: "Đi mau đi."
Tống Hòa: "Dương tỷ, ta nói thêm với ngươi hai câu nữa thôi."
Dương Thiên Chân: "Cút!"
Tống Hòa: "Bảo trọng."
Nói xong.
Cửa xe đóng lại.
Ngay sau đó chiếc xe lao thẳng ra đường lớn.
Dương Thiên Chân đứng tại chỗ, biểu cảm khó coi, trong lòng luôn có dự cảm không tốt.
Nàng đang suy nghĩ có nên lén gửi cho Lâm Nhã và Ninh Khải một tin nhắn WeChat, bảo bọn họ tránh xa Tống Hòa một chút hay không?
Chỉ là làm như vậy, lại có chút quá đáng, giống như cố tình xa lánh hắn.
Đương nhiên, cũng có thể là do mình suy nghĩ nhiều quá.
Tống Hòa có lẽ chỉ là khách sáo mà thôi.
Rất lâu sau, Dương Thiên Chân thở dài, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Hẳn là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Tống Hòa đến trợ lý còn không có, làm sao có thể giúp ai chăm sóc ai đây?
Nghĩ vậy, nàng xoay người đi vào tòa nhà công ty.
Chỉ là vừa mới bước vào được vài bước.
Điện thoại WeChat liền reo lên.
Lấy ra xem, là nhóm nhỏ WeChat của "Tiếu Ngạo Giang Hồ".
Chỉ là sau khi mở ra một giây, nàng suýt chút nữa thì tức đến ngất đi.
\[ Tống Hòa: @ Tất cả mọi người, Dương tỷ nói, hai người các ngươi là không yên tâm nhất, đoàn làm phim có nhiều quy tắc, phải nghe nhiều học hỏi thêm, có chuyện gì có thể tìm ta, biết không?]
\[ Lâm Nhã:???]
\[ Ninh Khải:......]
\[ Tống Hòa: Hai ngươi đến đâu rồi? Đợi ta ở trạm nghỉ trên đường cao tốc Thượng Hải một chút, chúng ta lập tổ đội, ta làm đội trưởng, đến đoàn làm phim đánh bại bọn họ, hắc hắc.]
\[ Dương Thiên Chân: Tống Hòa! Câm miệng lại cho ta!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận