Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 924. Phiên ngoại Tiêu Ngọc Ngôn 2

"Tiểu tâm can của tổ mẫu!" Trái tim Thái hoàng thái hậu mềm thành bột nhão, bà ấy thật sự hận không thể đưa mọi thứ tốt đẹp trên thiên hạ cho tiểu nhân nhi trong lòng này.
Mọi người cùng nhau đi vào, Tiêu Ngọc Châu đang mang thai, Lý Cảnh Tập đỡ nàng ấy. Quay đầu lại nhìn Tiểu Quai trong vòng tay Thái hoàng thái hậu, hắn thì thầm bên tai Tiêu Ngọc Châu: "Nàng còn nhỏ chắc chắn cũng dễ thương như Tiểu Quai."
Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói đến hơi đỏ mặt, nhưng nàng ấy nói: "Mẫu thân nói, khi còn nhỏ ta nghịch ngợm hơn Tiểu Quai."
Lý Cảnh Tập nghe xong lại nói bên tai Tiêu Ngọc Châu: "Vậy nàng còn dễ thương hơn cả Tiểu Quai."
Tiêu Ngọc Châu: "..."
Đến sảnh đường, mọi người ngồi xuống nói chuyện với nhau, Thái hoàng thái hậu tiếp tục bế Tiểu Quai. Không lâu sau khách khứa bắt đầu tới cửa, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh qua tiếp đãi bọn họ. Đợi mọi người đến gần đông đủ, họ bắt đầu bốc thôi nôi.
Thái hoàng thái hậu đặt Tiểu Quai vào giữa một chiếc bàn lớn, xung quanh bàn đều đủ thứ đồ: sách, bút, mực, giấy, nghiễn, bàn tính, cung tên, vân vân.
"Tiểu Quai, thích cái gì thì cầm cái đấy." Thái hoàng thái hậu nhìn Tiểu Quai nhẹ giọng nói.
Tiểu Quai nhìn những người xung quanh, lại nhìn Thái hoàng thái hậu, rồi đưa mắt nhìn những thứ xung quanh. Những đồ vật này thật sự quá nhiều, con bé nhìn đến hoa cả mắt, nhất thời không biết nên chọn gì.
Đúng lúc này một cơn gió thổi qua, cuốn sách trên bàn bị thổi bay vài trang, con bé cảm thấy tò mò liền đi qua cầm lấy, sau đó lật vài trang.
"Phúc Thuỵ công chúa về sau chắc chắn thông thư đạt lý."
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy!"
......
Những người xung quanh bắt đầu chúc mừng, Đường Thư Nghi nhìn tiểu nha đầu cầm sách cười khúc khích, trong lòng nói nếu nữ nhi thích đọc sách, nàng nhất định sẽ không để con bé chỉ đơn giản là biết thông thư đạt lý.
Bốc thôi nôi xong bắt đầu vào yến tiệc, Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng bọn họ ở trong một căn phòng riêng. Ôm Tiểu Quai, Thái hoàng thái hậu nói với Đường Thư Nghi: "Để Tiểu Quai vào trong cung sống một khoảng thời gian."
Đường Thư Nghi có thể hiểu được tình cảm của bà ấy dành cho Tiêu Lăng, mỉm cười nói: "Hai ngày nữa thần phụ sẽ đưa nó vào cung."
Thái hoàng thái hậu càng vui vẻ hơn, nói: "Ngươi yên tâm, ai gia nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Quai."
Yến tiệc gần kết thúc, Thái hoàng thái hậu bọn họ về cung, sau đó các khách nhân cũng lần lượt rời đi. Hôm nay Trường Bình công chúa và Dung vương cũng dẫn nhi tử của bọn họ - Hạ Gia Hứa đến, Dung vương có chuyện muốn nói với Tiêu Hoài, liền ở lại sảnh đường nói chuyện với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi.
Trường Bình nhìn Tiểu Quai mềm mại trắng nõn như bánh bao gạo nếp, cũng yêu thích vô cùng, liền ôm Tiểu Quai vào trong lòng. Ở đằng kia, Tiêu Hoài và Dung vương đang nói chuyện, bên này Trường Bình cũng đang tán gẫu với Đường Thư Nghi, Hạ Gia Hứa đứng bên cạnh Trường Bình, nhìn Tiểu Quai vừa trắng vừa mềm, liền niết niết bàn tay nhỏ của Tiểu Quai, sau đó ánh mắt của cậu bé sáng lên.
Vừa mềm vừa trơn, mềm mại không thôi, đúng là niết rất thích.
Cậu bé lại nhìn đôi má nhỏ của Tiểu Quai, trông giống như quả đào mật, chắc chắn ăn rất ngon. Cậu bé không nhịn được mà đưa mặt lại gần đôi má của Tiểu Quai, sau đó chụt một tiếng hôn xuống.
"Tiểu tử, ngươi ngậm miệng!"
Tiêu Hoài rầm một tiếng đứng dậy, vẻ mặt bất thiện nhìn Hạ Gia Hứa. Hắn ở trước mặt người ngoài vốn dĩ đã uy nghiêm, bây giờ lại lộ ra vẻ bất thiện, Hạ Gia Hứa bị doạ sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Trường Bình.
Căn phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó Trường Bình cười một tiếng nói với Hạ Gia Hứa: "Tiểu tử con to gan lắm."
Đường Thư Nghi mỉm cười ôm Tiểu Quai lại đưa cho Tiêu Hoài, mới coi như hoà hoãn cơn giận của hắn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận