Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 410. Nhị nhi tử cũng bị người nhớ thương 1

Đoan thân vương vẫn luôn chưa gửi sổ con xin phong đích trưởng tử thành thế tử, Hoàng đế sớm đã đoán hậu viện của Đoan thân vương có lẽ không yên bình. Chỉ là, y có rất nhiều chuyện cần làm, làm sao có thể lo được chuyện nhà của đường huynh đệ.
Nhưng bây giờ, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đều chạy đến Thượng Kinh, quỳ gối trước mặt y khóc lóc kêu cứu, vậy không thể không lo.
"Còn chuyện gì nữa, ngươi tiếp tục nói." Hoàng đế nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Giai Ninh quận chúa lau nước mắt nói: "Thật ra trước đây cũng từng xảy ra những chuyện tương tự, ví dụ như trong đồ ăn của cháu có thuốc khiến cơ thể yếu nhược, khi cháu ra khỏi phủ, con ngựa kéo xe đột nhiên giật mình, cháu suýt nữa bị ngã chết và còn nhiều chuyện nữa."
Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng tối, Giai Ninh quận chúa nói tiếp: "Lần này cháu vốn dĩ không muốn đến Thượng Kinh tìm Hoàng bá phụ, sợ gây thêm rắc rối cho Hoàng bá phụ, nhưng sau khi cháu rơi xuống hồ không lâu, trong đồ ăn của Cảnh Hạo thế mà lại bị người hạ độc tính mạnh, nếu không... nếu không phải bát canh đó vô tình bị đổ, chó của Cảnh Hạo vừa hay ăn phải, nôn ra máu chết ngay tại chỗ, có lẽ Cảnh Hạo đã... đã chết rồi..."
Tỷ đệ Giai Ninh quận chúa lại muốn khóc, sắc mặt Hoàng đế trầm như tích nước. Y nói: "Tỷ đệ hai người đến Thượng Kinh bằng cách nào?"
Nếu Đoan thân vương biết tỷ đệ bọn họ Thượng Kinh cáo trạng, nhất định sẽ không để bọn họ đến.
Liền nghe thấy Giai Ninh quận chúa nói: "Cảnh Hạo suýt chút nước bị độc chết, bọn cháu không dám làm to. Cháu nói dối muốn sống ở thôn trang một thời gian, phụ vương cháu đồng ý. Hai người bọn cháu bí mật từ thôn trang đến Thượng Kinh."
"Trên đường đến đây bọn cháu còn gặp sơn phỉ." Lý Cảnh Hạo nói.
"Chuyện gì xảy ra?" Hoàng đế lại hỏi.
Giai Ninh quận chúa kể cho hai người nghe cuộc chạm trán với đám sơn phỉ, Hoàng đế nghe vậy nói: "Các ngươi cũng đã gặp thế tử Vĩnh Ninh hầu?"
Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó nàng ấy quan sát biểu cảm của Hoàng đế, thấy y thần sắc bình thường, không nhìn ra được gì, chỉ đành bỏ cuộc.
"Trẫm biết rồi," Hoàng đế nói, "Lát nữa trẫm sẽ phái người ra roi thúc ngựa, hạ chỉ ra lệnh phụ vương các ngươi đến Thượng Kinh. Để trẫm xem trong não của hắn rốt cuộc có bao nhiêu nước."
Hoàng hậu nghe thấy Hoàng đế nói như vậy, đại khái biết chuyện này y đứng về phía nào, vẻ mặt đáng thương nhìn bọn họ nói: "Đáng thương, hài tử ngoan như vậy, tại sao lại ra tay tàn nhẫn đến thế!"
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi tỷ đệ Giai Ninh quận chúa: "Bây giờ các ngươi sống ở phủ Lễ Quốc Công sao?"
Hai tỷ đệ gật đầu, Giai Ninh quận chúa còn nói: "Bọn cháu nhiều năm không gặp ngoại tổ mẫu, muốn ở bên ngoại tổ mẫu thêm vài ngày."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Vương phủ của các ngươi ở Thượng Kinh nhiều năm chưa có người qua lại, quả thực không thích hợp để ở, sống ở phủ Lễ Quốc Công cũng được."
Tỷ đệ Giai Ninh quận chúa lại gật đầu, Hoàng đế đứng dậy, "Tỷ đệ các ngươi nói chuyện với Hoàng hậu một lát, trẫm còn có việc phải làm, đi trước."
Y quay đầu lại nhìn Hoàng hậu, "Chiếu cố hai hài tử này nhiều một chút."
Hoàng hậu đứng dậy, "Hoàng thượng yên tâm."
Hoàng đế ừm một tiếng rồi rời đi, đến bên ngoài tẩm cung Hoàng hậu, Tiêu Khang Thịnh cong eo mời y lên kiệu, Hoàng đế xua tay: "Trẫm đi bộ."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng phất phất tay để cho đội khiêng kiệu đi theo phía sau, hắn đi theo Hoàng đế chậm rãi đi về phía ngự thư phòng. Qua một lúc, liền nghe Hoàng đế nói: "Thế tử Vĩnh Ninh hầu mười bảy hay mười tám tuổi?"
Tiêu Khang Thịnh suy nghĩ một hồi, "Hẳn là mười tám."
Hoàng đế tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau lại nói: "Trẫm biết, trẫm không cho hắn kế thừa tước vị, rất nhiều đại thần trong triều cảm thấy trẫm không công bằng, không nên đối xử với con cháu của trung thần như vậy. Nhưng ai có thể hiểu cho trẫm? Trẫm không phải vì sự ổn định của giang sơn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận