Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 547. Là rắc rối 1

Ba huynh muội rời khỏi tiểu hoa sảnh, sau đó đến phòng của Tiêu Ngọc Châu.
"Đại ca Nhị ca, hai huynh nói giữa và nương xảy ra chuyện gì?" Tiêu Ngọc Châu mở miệng hỏi trước.
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều lắc đầu, lúc này bọn họ cũng bối rối. Trước đây bọn họ đều cảm thấy, vấn đề giữa hai người hẳn là xuất phát từ phía Tiêu Hoài, hoặc là thân thể cha có vấn đề, hoặc là cha có ngoại thất. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ nghĩ đơn giản quá rồi.
"Ta chưa từng thấy cha nghe lời như vậy." Tiêu Ngọc Minh nói.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần đều gật đầu, Tiêu Ngọc Thần cũng nói: "Mẫu thân hình như cũng không quan tâm, buổi tối phụ thân có nghỉ ngơi ở Thế An Uyển hay không, hai ngày qua mẫu thân cũng không tỏ ý không vui."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều gật đầu đồng ý.
"Và hai người xảy ra chuyện gì?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh không cách nào trả lời được câu hỏi của con bé, trong phòng rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Thần nói: "Nếu như phụ thân mẫu thân đều nói, không cần chúng ta quan tâm, vậy chúng ta cũng đừng xen vào. Lặng lẽ quan sát là được rồi."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Trong tiểu hoa sảnh, sau khi ba hài tử ra ngoài, Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân, ba hài tử sắp xem ta thành cừu địch rồi."
Đường Thư Nghi cầm chén lên, nhấp một ngụm trà nói: "Quốc Công gia thông cảm một chút, ngài thay đổi nhiều như vậy, đám hài tử có chút ý kiến là chuyện bình thường."
Câu này vừa thăm dò cũng vừa dẫn lời, Tiêu Hoài cười nói: "Phương diện này ta không bằng phu nhân."
Ý muốn nói kỹ năng diễn xuất của hắn không bằng nàng, Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, "Quốc Công gia muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
Tiêu Hoài nhìn nàng, mỉm cười: "Không phải phu nhân đã giúp ta giải quyết rồi sao?"
Đường Thư Nghi dựa cánh tay vào ghế gấm, nhìn Tiêu Hoài, nói: "Ta giúp ngài, Quốc Công gia cũng nên thể hiện chút thành ý chứ."
"Phu nhân muốn biết cái gì?" Tiêu Hoài hỏi.
"Ta tất nhiên muốn biết mọi thứ, nhưng không biết ngài có thể nói bao nhiêu." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Vậy nói điểm đầu tiên trước, có lẽ ta cũng giống phu nhân."
Đường Thư Nghi nghe xong câu này, ngả người ra sau dựa vào ghế gấm. Hành động này tưởng chừng như nàng thay đổi một tư thế thoải mái, nhưng thực chất lại đang phòng bị.
Tiêu Hoài tất nhiên nhìn ra, hắn cầm chén lên nhấp một ngụm trà. Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Đường Thư Nghi, dù sao bí mật này cũng quá lớn, đột nhiên có người biết, trong lòng tất nhiên có đề phòng. Nhưng nhất định phải trải qua bước này.
Căn phòng một mảnh yên tĩnh, Đường Thư Nghi đã nghĩ đến chuyện Tiêu Hoài có thể đoán được nàng đến từ đâu, nhưng khi hắn thật sự nói ra, trong chốc lát nàng vẫn không tự chủ được mà cảm thấy lo lắng.
Ý thức được trạng thái của mình quá căng thẳng, Đường Thư Nghi thả lỏng cơ thể nói: "Đoán đúng rồi, còn gì khác không?"
Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, đang định lên tiếng thì giọng nói của Thuý Vân từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Khang thân vương đến."
"Bảo nó...."
Đường Thư Nghi nói được một nửa, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Hoài nói: "Bảo nó chờ ở thư phòng trước đi."
Bên ngoài truyền đến tiếng Thuý Vân nói chuyện với Lý Cảnh Tập, sau đó là tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa.
Ánh mắt Đường Thư Nghi nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Hoài, nàng nói: "Tiêu Dao Vương?"
Tiêu Hoài hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Phu nhân cơ trí."
Đường Thư Nghi ngồi thẳng dậy, sự cảnh giác trên người càng lớn hơn. Bây giờ bên trong thân thể của Tiêu Hoài là linh hồn của Tiêu Dao Vương, rất nhiều hành động khó hiểu của Thái phi đều được giải thích rõ ràng.
"Vương gia bị người sát hại?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài: "Đúng vậy."
"Ai?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiêu Hoài: "Lý Thừa Ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận