Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 341. Sẽ là quan hệ gì đây? 2

Thái phi lại than một tiếng: "Mau đưa ta đi xem."
Đường Thư Nghi đưa bà ấy đến viện của Tiêu Ngọc Minh, tiến vào phòng trong, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang nằm trên giường, Thái phi vẻ mặt mang theo đau lòng, nói rất nhiều lời an ủi, làm cho Tiêu Ngọc Minh có chút không biết làm sao.
Thái phi không quan tâm đến những thứ đó, bảo người mang một đống dược liệu và đồ vật nam hài tử thích chơi vào, để đầy chiếc bàn lớn.
Sau khi cùng Đường Thư Nghi ra khỏi phòng của Tiêu Ngọc Minh, hai người về sảnh đường ngồi, Thái phi nói: "Nam hài tử luôn có vài năm nghịch ngợm, không tính là chuyện lớn. Về sau tất nhiên.. về sau sẽ hiểu chuyện, tất nhiên sẽ trở nên tốt hơn, tiền đồ của nó ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta thấy hài tử này có tạo hoá lớn."
Đường Thư Nghi mỉm cười nói vâng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Vừa rồi Thái phi mới nói nửa chừng lại thay đổi, bà ấy nói sau này tất nhiên... sau này tất nhiên cái gì? Dựa theo ý tứ của những lời phía trước, hẳn là sau này tất nhiên có tiền đồ tốt đẹp.
Nếu đã như vậy, vì sao Thái phi lại nói như vậy? Một Thái phi, hài tử đã chết, nương gia không xuất được lực, chính bà ấy hẳn là không có năng lực mở ra một tiền đồ sáng lạn cho Tiêu Ngọc Minh, vậy thì ai có thể?
Đường Thư Nghi đột nhiên có một ý tưởng to gan--- Tiêu Dao vương còn chưa chết.
Như vậy liền có thể nói rõ, tinh thần của Thái phi tại sao đột nhiên trở nên tốt hơn. Nhi tử từ cõi chết trở về, tinh thần tất nhiên tốt. Nhưng tại sao Thái phi lại đột nhiên đối xử tốt với bọn họ như vậy?
Có quan hệ với Tiêu Dao Vương không? Nếu có quan hệ, sẽ là quan hệ gì đây?
Đầu óc Đường Thư Nghi nhất thời rối như tơ vò.
Lại tán gẫu một lúc, Thái phi cáo từ rồi rời đi, Đường Thư Nghi trở lại Thế An Uyển, ngồi ghế gấm suy nghĩ những chuyện lúc trước, nhưng nghĩ đến mức đầu óc quay cuồng cũng không nghĩ ra được lý do, dứt khoát vứt ở đó không nghĩ nữa, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến.
Mấy ngày kế tiếp, thân thích bằng hữu lần lượt đến thăm Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi lại bận rộn một hồi.
Mà lúc này, Hoàng đế trong cung cũng hay tin Tiêu Ngọc Minh "ngã ngựa". Đương nhiên, tin tức mà Hoàng đế có được tất nhiên sẽ không phải là giả, đại thái giám Tiêu Khang Thịnh nói: ".... Chính là người Hướng gia đưa ra lời tỷ thí trước, Tiêu nhị công tử liền đánh nhau với đích nữ của Hướng đại tướng quân. Tiêu nhị công tử không phải đối thủ của Hướng cô nương, bị đánh gãy hai cái xương sườn."
Hoàng đế ném sổ con trong tay sang một bên, sắc mặt bình tĩnh nói: "Năm ngón tay duỗi ra còn có ngón ngắn ngón dài, làm có hài tử của nhà nào đều biết phấn đấu? Nhưng như vậy cũng tốt."
Tiêu Khang Thịnh đứng ở một bên im lặng không nói, Hoàng đế nhấp một ngụm trà, lại nghĩ đến mấy nhi tử luôn khiến người bận tâm kia của mình. Gia đình người khác có ngắn có dài, nhà y một cái dài cũng không có.
"Lão đại đang làm gì?" Hoàng đế hỏi.
Tiêu Khang Thịnh: "Nô tài không biết, phái người đi hỏi?"
"Hỏi cái gì? Chắc chắn lại đang trên người nữ nhân nào đó.” Hoàng đế không kiên nhẫn đặt chén trà lên bàn, tâm trạng không tốt, uống trà cũng thấy đắng chát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận