Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 180. Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở cũng không phải chuyện gì xấu 2

Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở cũng không phải chuyện gì xấu 2
Thúy Trúc vừa trải giường cho Đường Thư Nghi vừa nói: “Nếu đã quyết định buông xuống thì chắc lúc đó cũng không quá thống khổ nữa.”
Nàng ấy và Thúy Vân đều biết kế hoạch của Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi cũng không quá để ý: “Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở một chút cũng không phải chuyện xấu.”
...
Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Minh lại xuất phát “đi săn” từ sớm, hội hợp với Nghiêm Ngũ và Tề Nhị ở cổng thành, ba người cùng nhau xuất phát đến Tây Sơn. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều kể lại tình huống khi bọn họ về nhà hôm qua.
Vì là lén đi nên tất nhiên lúc trở về cũng là một trận gà bay chó sủa. Sau đó hai người đều lấy con mồi ra, Nghiêm Ngũ cười hì hì tiến đến trước mặt nương hắn: “Con nghĩ mấy hôm nay trời lạnh rồi nên mới ra ngoài săn thỏ cho nương làm bao tay.”
Nam Lăng bá phu nhân vốn đang dùng tay ôm ngực kêu đau ơi ới, nghe hắn nói vậy lập tức không đau nữa, còn cười nói: “Vẫn là con ta hiếu thuận.”
Nam Lăng bá thấy thế bèn chỉ vào Nam Lăng bá phu nhân nói: “Hai con thỏ đã lung lạc được nàng rồi.”
Nam Lăng bá phu nhân lại ôm ngực nói: “Ông đừng có rống ta, ngực ta đau.”
Nam Lăng bá: “...”
Tề Nhị vừa về nhà cũng vừa lúc đụng phải Tề Lương Sinh từ bên ngoài trở về, phụ tử hai người chạm trán, người nào cũng sửng sốt, sau đó Tề Nhị nhanh chân chạy tới viện của tổ mẫu hắn, nhưng lần này hắn không may mắn như vậy, bị cha trảo một cái đã túm được cổ áo của hắn, trực tiếp xách hắn tới thư phòng, sau đó chính là một hồi roi mây đánh người.
“Vậy sao hôm nay ngươi lại ra được?” Nghiêm Ngũ hỏi.
Tề Nhị: “Chờ cha ta thượng triều rồi ta lại chuồn ra, ai, nếu mỗi ngày cha ta đều thượng triều thì hay rồi.”
Nghiêm Ngũ cũng thở dài: “Các ngươi nói xem làm quan có gì tốt, gà còn chưa thức đã phải rời giường rồi. Mỗi ngày còn phải tới nha môn công tác, cãi lộn đôi co với người khác, mệt đều mệt chết.”
Tề Nhị rất tán đồng: “Đúng vậy đúng vậy.”
Lúc này Tiêu Ngọc Minh nói: “Nhưng bởi vì người nhà làm quan nên chúng ta mới có thể muốn làm gì thì làm đó.”
Lần này Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều không nói gì, thật ra bọn họ cũng hiểu đạo lý này, chỉ là không muốn nghĩ tới mà thôi.
Ba người nói chuyện một lúc đã tới Tây Sơn, đợi một lúc Mạnh Thành Thiên mới đến, còn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Thành thật mà nói Mạnh Thành Thiên còn lớn hơn Tiêu Ngọc Minh sáu bảy tuổi, năm nay đã ngoài hai mươi.
Tuổi tác chênh lệch nhau như vậy, hai người bọn họ vốn dĩ không tiếp xúc nhiều, nhưng chỗ ăn chơi đàn đúm ở Thượng Kinh chỉ có bấy nhiêu, chỗ của mấy tên ăn chơi trác táng dù già hay trẻ cũng có mấy chỗ đó, thường xuyên qua lại nhưng cũng không quen thân, hơn nữa còn là mối quan hệ chẳng thân thiện gì.
Tiêu Ngọc Minh nhìn bộ dáng ngái ngủ nhưng vẫn đang cố gắng vực dậy tinh thần của Mạnh Thành Thiên, cười nhạo nói: “Mạnh Thành Thiên, không phải là ngươi ngã vào bụng nữ nhân đến mức không dậy nổi đó chứ.”
Có một số việc, Tiêu Ngọc Minh tuy chưa từng trải qua nhưng lời thô tục lại không thiếu a.
Mạnh Thành Thiên thẹn quá hóa giận, đêm qua hắn ta thật sự đã phóng túng ở chỗ một ngoại thất mới nạp, nháo rất lâu a. Tại sao lại là ngoại thất chứ không phải tiểu thiếp à, là vì gia thế chính thất phu nhân của hắn ta vô cùng lợi hại, tính khí lại lớn, chỉ cho hắn ta có hai thiếp thất, nếu dám thêm một người nào thì đánh chết người đó.
Cho nên gặp phải người hợp ý cũng chỉ có thể giấu bên ngoài. Hơn nữa cũng không thể giấu ở chỗ của mình, phải mang đến chỗ tỷ phu Lương Kiện An của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận