Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 374. Thay đổi cách nhìn 1

Hoàng đế cúi đầu nhìn Lương quý phi khóc lóc nhưng dung mạo vẫn động lòng người kia. Đã bao lâu rồi y chưa gặp nàng ta? Suy nghĩ một hồi, hình như rất lâu rồi. Không phải không thích nàng ta nữa, mà hoảng thời gian trước trong cung lại có thêm vài tiểu cô nương mười mấy tuổi.
Càng cảm thấy thân thể không ngừng già đi, càng muốn ở bên cạnh những sinh mệnh mơn mởn sức sống, như thể chính mình càng trở nên trẻ hơn.
Khoảng thời gian này, mỗi lần y tuyển người thị tẩm, đều là những mỹ nhân vừa mới vào cung, y cảm thấy mình trẻ hơn rất nhiều, cảm thấy mình có thể sống thêm mấy chục năm nữa. Nhi tử bây giờ không có tiền đồ cũng chẳng sao, sinh thêm là được.
Nhưng giờ khắc này, nhìn hai mẫu tử Lương quý phi đang quỳ trên mặt đất, một loại bất lực không cam lòng tràn ngập toàn thân. Thật ra thân thể chính mình như thế nào, y rõ hơn ai hết, trước đây chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Tình hình thực sự của y chính là, tuổi y không còn trẻ, thân thể cũng không khoẻ, nhưng nhi tử của y lại không một ai có thể gánh vác được trọng trách. Đây cũng là lý do tại sao y nhẫn tâm làm ra loại chuyện kia.
Lương quý phi vẫn đang nắm lấy góc quần áo của y mà khóc, Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng ta nói: "Hắn thành dáng vẻ hiện tại, không trách ngươi, cũng không trách ta, là do hắn ngu ngốc."
"Hoàng thượng, Cảnh Minh là nhất thời hồ đồ! Người cũng biết ân oán giữa nó và phủ Vĩnh Ninh hầu, là ma chướng trong lòng nó!" Lương quý phi khóc không thành tiếng, "Hoàng thượng, Cảnh Minh không có ý gì khác, nó chỉ muốn phủ Vĩnh Ninh hầu hỗn loạn thêm một chút mà thôi."
"Cứ như vậy đi." Hoàng đế đi đến bên bàn ngồi xuống, "Để nó trở về tự mình suy ngẫm, suy nghĩ xem sau này nên sống như thế nào."
Ngu đến như vậy, đừng nghĩ đến việc tranh giành hoàng vị.
Lương quý phi di chuyển đầu gối, quỳ trước bàn, khuôn mặt đẫm lệ ngẩng đầu nói: "Cầu Hoàng thượng tha cho nó lần này, Cảnh Minh thật sự không phải cố ý. Ngài nói nó ngu ngốc, thần thiếp lần này thừa nhận rồi, chuyện nó nghĩ là thiên ý vô phùng, lại là cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn, thiết kế hãm hại nó, chỉ đợi nó nhảy vào."
"Hoàng thượng," Lương quý phi quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, "Thần thiếp hôm nay nói thật với ngài, không chỉ Cảnh Minh hận phủ Vĩnh Ninh hầu, thần thiếp cũng hận, đệ đệ của thần thiếp vì phủ Vĩnh Ninh hầu mới chết! Người nói thần thiếp làm sao có thể không hận! Nhưng mưu kế của Đường Quốc Công và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cao tay hơn nhi tử ngu ngốc của chúng ta, hu hu hu..."
Hoàng đế ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh không lên tiếng, Lương quý phi vừa khóc vừa lén lút liếc nhìn biểu cảm của y, lại tiếp tục khóc: "Hoàng thượng, người làm phụ mẫu nào có ai không bao che khuyết điểm, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu cũng bao che khuyết điểm. Lần trước, đệ đệ của thần thiếp bảo người ở trước mặt Trường Bình công chúa nói nạp thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu làm nam sủng, đó là hắn không đúng, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu lại làm ra chuyện lớn như vậy."
"Hoàng thượng, Cảnh Minh nó không cam lòng! Thần thiếp cũng không cam lòng! Đều là phụ mẫu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cảm thấy hài tử của mình chỗ nào cũng tốt, thần thiếp cũng vậy! Hoàng thượng, Cảnh Minh cũng là nhi tử của ngài! Hu hu hu…"
Nếu Đường Thư Nghi nghe được những lời này của Lương quý phi, nhất định sẽ cảm khái những lời này nàng ta nói rất có tính nghệ thuật. Không chỉ ở trước mặt Hoàng đế thay đổi cách nhìn của y về phủ Vĩnh Ninh hầu và Đường Quốc Công, mà còn ý đồ gợi lên lòng từ ái của người làm phụ thân như Hoàng đế.
Sắc mặt Hoàng đế quả thật dịu đi rất nhiều, y nặng nề thở dài nói: "Quý phi ngươi trở về trước đi, lần này nhất định phải để cho nó suy tư thật kỹ, nếu không lần sau thứ nó mất không phải là người, mà là mạng!"
Lương quý phi khẽ thở ra một hơi, chuyện lần này coi như qua. Nàng ta quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Hoàng đế: "Tạ bệ hạ, tạ bệ hạ tha nó không chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận