Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 388. Ứng phó cấp bách 1

Đến bên ngoài rừng cây, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa không lập tức không lên xe ngựa, mà đợi trận chiến bên trong kết thúc, sau khi người của bọn họ trở về, bọn họ đếm lại nhân số hạ nhân rồi mới lên xe ngựa.
Bên phía Tiêu Ngọc Thần, hai thị vệ đều bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, đều không nguy hiểm đến tính mạng. Bên phía Giai Ninh quận chúa, chết một thị vệ. Nàng ấy mang theo thi thể của thị vệ, muốn hỏa táng đưa tro cốt về cho người nhà thị vệ.
Xe chạy lộc cộc gần nửa canh giờ liền đến huyện nha, Thẩm huyện lệnh sớm đã bảo người thu thập phòng ốc, để Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đi nghỉ ngơi. Tiêu Ngọc Thần vào phòng, lập tức đi tắm rửa.
Mà về bên Giai Ninh quận chúa, tỷ đệ hai người đang nói chuyện. Đệ đệ Lý Cảnh Hạo đứng trước mặt Giai Ninh quận chúa, khuôn mặt nhăn lại, áy náy nói: "Nếu không phải vì ta, tỷ cũng không phải lặn lội đường xa đến Thượng Kinh, cũng không bị đám sơn phỉ bắt đi."
Giai Ninh quận chúa dùng khăn ướt lau tay, miệng nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy, chúng ta là một thể. Ta đến Thượng Kinh mưu tính lối thoát cho đệ, cũng mưu tính lối thoát cho chính ta. Nếu đệ không tốt, sao ta có thể tốt được?"
Lý Cảnh Hạo cúi đầu mím môi không nói, Giai Ninh quận chúa vươn tay sờ sờ đầu cậu bé nói: "Khi đến Thượng Kinh không thể tranh giành hơn thua, không được trở nên nổi bật, chỉ cần biểu hiện tầm thường trước mặt Hoàng thượng là được."
Lý Cảnh Hạo gật đầu, cậu bé hiểu mình là đích trưởng tử của Đoan Vương, nếu muốn để Hoàng thượng lập mình làm thế tử, nhất định phải tầm thường. Không có một Hoàng thượng nào muốn có một thân vương mạnh mẽ.
"Ta đi tắm rửa, đệ đi nghỉ ngơi đi." Giai Ninh quận chúa nói với Lý Cảnh Hạo.
Nhưng Lý Cảnh Hạo vẫn đứng đó nhưng không nhúc nhích, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Thấy vậy, Giai Ninh quận chúa nói: "Đệ có gì muốn nói?"
"Chình là ... Tỷ bị nhốt cùng thế tử Vĩnh Ninh hầu, hai người..."
Cậu bé còn thấy hai người họ nắm tay nhau cùng nhau chạy.
Giai Ninh quận chúa nghe hắn nói vậy thần sắc khẽ khựng lại, sau đó nói: "Ta nghĩ những lời không nên nói, thế tử Vĩnh Ninh Hầu sẽ không nói."
"Vậy hai người..."
"Cài gì cũng không có, chuyện của ta đệ đừng bận tâm, mau đi nghỉ ngơi đi." Giai Ninh quận chúa đứng dậy đẩy cậu bé ra bên ngoài, Lý Cảnh Hạo chỉ có thể mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa, liền nhìn thấy hai nha hoàn thiếp thân của Giai Ninh quận chúa đang chờ ở cửa. Lý Cảnh Hạo bước ra ngoài, hai người nha hoàn đi vào phục vụ Giai Ninh quận chúa tắm rửa.
"Hai người các ngươi có bị thương không?" Giai Ninh quận chúa hỏi.
Hai nha hoàn lắc đầu, Vân Thanh giơ tay lau nước mắt nói: "Nếu vương phi không chết, biết ngài chịu ấm ức lớn như vậy, nhất định đau lòng muốn chết."
Giai Ninh quận chúa đi vào tịnh thất, miệng nói: "Đây tính là oan ức gì, nếu ta không đi bước này, oan ức lớn hơn phía sau chờ ta và Cảnh Hạo."
"Vương gia trước kia đối với người và công tử rất tốt, sao bây giờ...", Vân Hoa cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Trên mặt Giai Ninh quận chúa mang vẻ giễu cợt, "Các ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua, có kế mẫu thì sẽ có kế phụ sao. Ông ta bây giờ nào còn quan tâm sống chết của tỷ đệ chúng ta. Được rồi, đừng khóc nữa, luôn có nơi phân rõ phải trái."
Hai nha hoàn lau nước mắt, bắt đầu tắm rửa cho nàng ấy.
Bên này, sau khi Tiêu Ngọc Thần tắm xong đơn giản ăn chút gì đó, sau đó lấy ra một tờ giấy và bút bắt đầu viết thư về nhà, chỉ là lần gặp nguy hiểm này hắn không định viết ra, tránh cho người nhà lo lắng.
Sau khi viết thư xong chuẩn bị đi ngủ, Trường Phong đi tới dọn giường, miệng nói: "Ngài định làm gì đám sơn phỉ kia?"
Tiêu Ngọc Thần cởi nút y phục nói: "Thẩm huyện lệnh đã báo chuyện này với Binh Bị Đạo, Binh Bị Đạo sẽ xử lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận