Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 696. Tay đấm chân đá 1

Phan nhị phu nhân hùng hùng hổ hổ dẫn người đến chỗ ở của Mạnh Tú Trân, ngươi nói làm sao nàng ấy biết Mạnh Tú Trân sống ở đâu, đương nhiên là vì Đường Thư Nghi để lại người dẫn đường cho nàng ấy!
Một hàng người khí thế hùng hổ đến nơi ở của Mạnh Tú Trân. Phan nhị phu nhân được nha hoàn đỡ xuống xe, một gã vai vặt của phủ Định Quốc Công từ trong một góc chạy tới hành lễ với nàng ấy: "Bẩm Nhị phu nhân, Nhị lão gia vẫn còn đang ở bên trong."
Phan nhị phu nhân liếc nhìn hắn ta, không thể không thừa nhận, Quốc Công phu nhân đúng là làm việc gì cũng nghĩ rất chu toàn. Nàng ấy nói: "Thưởng."
Nha hoàn đứng bên cạnh, lập tức lấy bạc ra nhét vào tay gã sai vặt, gã sai vặt vui mừng cảm tạ, sau đó đứng ở phía sau.
Phan nhị phu nhân nheo mắt nhìn cổng lớn màu đỏ son, quay đầu chỉ vào vài gã sai vặt nói: "Mấy người các ngươi canh ở phía đông nam tây bắc của viện tử, nếu như Nhị lão gia nhảy khỏi tường, trực tiếp bắt lấy."
Những gã sai vặt này đều là người khi nàng ấy xuất giá mang từ nhà mẹ đẻ đến, tất nhiên nghe lời nàng ấy, vài người đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi. Phan nhị phu nhân hít một hơi thật sâu nói: "Đập cửa cho ta."
Lời nói của nàng ấy vừa rơi xuống, mấy gã sai vặt tiến lên trước dùng toàn lực đạp cửa, chẳng mấy chốc cửa đã bị đạp mở toang. Phan nhị phu nhân khí thế hung hãn dẫn người đi vào trong, mà những hạ nhân trong viện thấy vậy lập tức ngăn cản, người Phan nhị phu nhân dẫn tới cũng chẳng phải dạng vừa, đẩy những hạ nhân kia ra mở đường cho Phan nhị phu nhân.
Đi đến chính giữa viện, Nhị phu nhân nhìn về hướng chính phòng, lớn tiếng nói: "Phan Bân, ngươi cút ra đây cho ta."
Ở trong phòng Phan Bân và Mạnh Tú Trân đang lăn lộn trên giường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai người vội vàng mặc y phục, nhưng vừa mới tìm thấy y phục, giọng nói của Phan nhị phu nhân đã truyền đến.
"Nàng ấy.... Làm sao nàng ấy đến được đây?” Phan Bân vội vàng nhanh chóng mặc y phục vào.
Mặc dù Mạnh Tú Trân biết Phan nhị phu nhân, nhưng bởi vì không quá quen thuộc, đương nhiên không thể nhận ra giọng nói của nàng ấy, liền hỏi: "Ai? Ngươi ở bên ngoài còn có người khác?"
"Phu nhân ta." Phan Bân tuỳ tiện mặc một bộ y phục vào, đẩy cửa sổ muốn nhảy từ cửa sổ trốn ra ngoài, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống, liền thấy hai gã sai vặt đang canh giữ ở bên ngoài. Thấy hắn ta, gã sai vặt nói: "Nhị lão gia, ngài tốt nhất nên đi cửa chính đi, bên ngoài đều có người canh giữ."
Phan Bân: "........"
Hắn ta đóng cửa sổ lại, sau đó giọng nói của Phan nhị phu nhân lại truyền đến, "Ta đếm đến ba, Phan Bân, nếu ngươi vẫn cứ không ra ngoài, ta sẽ vào trong, một ....."
Phan Bân vội vàng đi tới cửa muốn mở cửa ra, nhưng Mạnh Tú Trân vội vàng chạy tới, ngăn hắn ta lại nói: "Ngươi mở cửa ta phải làm sao?"
Phan Bân đẩy nàng ta ra, "Phu nhân ta tính khí không tốt, nếu không ra ngoài, nàng ấy có thể xét nát ta."
Vừa nói hai tay hắn ta vừa kéo, cánh cửa mở ra, liền thấy phu nhân nhà mình đang đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta. Trái tim Phan Bân thắt lại, hắn ta vội vàng nói: "Phu nhân, ta biết sai rồi, về nhà ta bồi thường cho nàng được không."
Phan nhị phu nhân phớt lờ hắn ta, giơ tay chỉ vào Mạnh Tú Trân đang đứng ở cửa, nói: "Trói ả lại cho ta."
Giọng nói của nàng ấy vừa rơi xuống, bà tử gã sai vặt mà Phan nhị phu nhân dẫn tới đều lao lên, người của Mạnh Tú Trân tất nhiên ngăn cản, đang lúc hai bên đánh nhau, đúng lúc này, lại có một nhóm người khác đi vào trong viện, người nào người nấy đều cao to khoẻ mạnh khí thế hùng hổ.
Phan nhị phu nhân nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy nam tử dẫn đầu, mũi chua xót nước mắt đẫm lệ bước tới hét lên: "Tam ca."
Bạn cần đăng nhập để bình luận