Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 266. Phu như ngưng chi, tiêm tiêm nhược linh lung 1

Tán gẫu với Đường Quốc Công một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến hậu viện viện tử của Đường đại phu nhân, vừa vào phòng liền cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong. Mấy chị em dâu của Đường gia, ngoại trừ Tứ phu nhân ở bên ngoài, những người còn lại đều ở đây, còn có vài vị tiểu thư trong phủ.
Hai người vừa bước vào sảnh đường, Tiêu Ngọc Châu đã bị Đường An Lạc kéo đến bên người, nhỏ giọng nói chuyện với vị cô nương Đường gia khác. Đường Thư Nghi hành lễ với vài vị tẩu tử, sau đó ngồi xuống tán gẫu. Không nói vài lời, Đường tam phu nhân hỏi Đường Thư Nghi về tình hình của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói có người nhờ nàng ấy hỏi thử.
Lời từ chối của Đường Thư Nghi còn chưa được nói ra, Đường ngũ phu nhân cũng nói có người nhờ nàng ấy dò hỏi. Đường đại phu nhân nghe xong bật cười: "Ngọc Thần nhà chúng ta lớn lên tiêu soái, Thương Kinh có biết bao cô nương đời đợi gả cho nó đây."
Sắc mặt Đường nhị phu nhân khẽ sầm xuống.
"Chuyện hôn sự của Ngọc Thần, ta muốn đợi qua kỳ thi xuân lại nói." Đường Thư Nghi nói: "Mặc dù đã đến tuổi, nhưng Hầu phủ về sau còn phải dựa vào nó, vẫn nên rèn luyện thêm hai năm nữa rồi nói sau."
Đường tam phu nhân và Đường ngũ phu nhân vội vàng mỉm cười phụ hoạ, nói đúng là nên như vậy, nam hài tử thành hôn muộn hai năm cũng không sao cả. Còn Đường nhị phu nhân quay đầu nhìn khuê nữ không tim không phổi nhà mình, trong lòng thở dài nặng nề.
Nói chuyện thêm một lúc, Đường tam phu nhân và Đường ngũ phu nhân mượn cớ rời đi. Ra khỏi viện của Đường đại phu nhân, Đường ngũ phu nhân thì thầm với Đường tam phu nhân: "Ngọc Châu sắp chín tuổi rồi đúng không?"
Đường tam phu nhân quay đầu nhìn nàng ấy, "Nếu ngươi muốn con bé định thân với nhi tử ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
"Ta nào có lá gan đó, cũng không dám vọng tưởng." Đường ngũ phu nhân biết mình là thứ xuất, nhi tử của nàng ấy không xứng với Tiêu Ngọc Châu. Nàng ấy lại nói: "Điệt tử nương gia ta chính là đích xuất, tuổi cũng tương đồng với Ngọc Châu."
Đường tam phu nhân liếc mắt nhìn nàng ấy, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như vậy, ngươi đừng chê ta nói khó nghe. Điệt tử nương gia ngươi đúng là đích xuất không sai, nhưng địa vị nương gia ngươi có thể so với Hầu phủ sao? Ngươi tốt nhất đừng nói cái này nữa, nếu không sẽ không có kết cục tốt."
Thần sắc Đường ngũ phu nhân cương lại một chút, sau đó đột nhiên bừng tỉnh: "Ta sao có thể chê ngươi, còn phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta thật sự nhắc đến chuyện đó, nói không chừng lão gia nhà ta còn bị Đường công gia trách mắng."
"Ngươi chỉ là tai mềm mà thôi." Đường tam phu nhân nói: "Đại ca nương gia ngươi mới tứ phẩm, nhi tử của hắn có thể xứng với tiểu thư đích xuất của Hầu phủ sao? Cảm thấy Vĩnh Ninh hầu không còn nữa, đại tiểu thư Hầu phủ có thể tuỳ ý kết duyên với người khác sao? Người nói chuyện này với ngươi, không có ý định tốt. Thư Nghi là trân châu trong mắt Đường Quốc Công, cho dù gả đi nhiều năm vẫn là như vậy. Nếu như ngươi dám nhắc một câu với nàng ấy, xem Quốc Công gia thu thập các ngươi như thế nào."
Đường ngũ phu nhân nghĩ lại mà sợ, vuốt ngực một hồi, nàng ấy nói: "Trong lòng ta cũng cảm thấy không ổn nên mới nói với ngươi."
Đường tam phu nhân phu nhân thở dài: "Chúng ta là thứ xuất, người và chuyện bên đích xuất, chúng ta cố gắng đừng đụng vào, đại tẩu không hà khắc với chúng ta, an an ổn ổn mà sống cuộc sống của chính mình là được rồi."
Đường ngũ phu nhân liên tục gật đầu, trong lòng lại mắng đại tẩu nương gia của nàng ấy.
Đường Thư Nghi tự nhiên không biết, Tiêu Ngọc Châu còn chưa đến chín tuổi đã bị người nhớ thương chuyện hôn sự. Nàng đang nói kế hoạch hội quán của mình cho Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nghe, hai người nghe đến thích thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận