Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 326. Ta bình thường không như vậy 1

Đường Thư Nghi đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài một lúc, phất tay bảo Trương Vượng ra ngoài, nàng và Tiêu Ngọc Châu nghỉ ngơi trong căn phòng này, vừa hay bên trong có một tháp và một ghế bập bênh. Nàng để Tiêu Ngọc Châu nằm trên tháp nghỉ ngơi, còn nàng ngồi trên ghế bập bênh trước cửa sổ lớn, cảm nhận ánh nắng và gió mát bên ngoài, trong lòng một mảnh yên bình.
Nàng quyết định rồi, về sau đây chính là phòng làm việc của nàng.
Nghỉ ngơi một lúc, lại đi theo Trương Vượng thăm quan trạch tử, trong lòng Đường Thư Nghi cũng có ý tưởng, mỗi một viện của trạch tử này nên sử dụng như thế nào. Thăm thú xong, bọn họ lại đi dạo bên ngoài một vòng, Đường Thư Nghi chủ yếu muốn xem nên sắp xếp bãi đỗ xe như thế nào.
Bãi đậu xe ở cổ đại không giống như bãi đậu xe ở hiện đại, không thể để hoàn toàn ở ngoài trời. Phương tiện giao thông ở cổ đại có ngựa, xe ngựa và kiệu, cho dù là loại nào, khi trời mưa đều chịu ảnh hưởng rất lớn. Do đó bãi đậu xe không thể ở ngoài trời. Hơn nữa còn phải chuẩn bị đồ ăn cho ngựa, cũng như nơi nghỉ ngơi cho mã phu và kiệu phu.
Hội quán cao cấp, dịch vụ đương nhiên cũng phải là hạng nhất.
Dạo quanh bên ngoài trạch tử một vòng, Đường Thư Nghi bảo Trương Vượng chuẩn bị bút mực, sau đó nói với Tề Nhị: "Vẽ lại bố cục của trạch tử này."
Tề Nhị: "......." Ta là học sinh kém, chữ viết miễn cưỡng viết được ngay ngắn, vẽ vời lại càng mù tịt!
Nhưng hắn có thể nói không biết sao? Không thể! Nếu không sự phụ chê hắn ngốc không dạy nữa thì phải làm sao?
Hắn khập khiễng ngồi sau bàn làm việc, giả vờ bình tĩnh cầm bút lông lên, nhúng vào mực, chuẩn bị khai bút, nhưng vì quá lo lắng làm tay khẽ run lên, "tách", một giọt mực rơi xuống giấy.
Đường Thư Nghi: "Chậc!"
Tề Nhị nghe thấy tiếng chậc của Đường Thư Nghi, vội vàng cầm lấy tờ giấy trên bàn vò thành một cục rồi ném sang một bên, lập tức lấy ra tờ giấy khác. Nhưng lần này hắn càng hoảng sợ hơn, bút lông vừa chạm vào giấy liền bị nhoè đi, sau đó hắn lại nghe thấy Đường Thư Nghi chậc một tiếng.
Tề Nhị lại nhanh chóng vò tờ giấy thành một cục rồi ném đi, tiếp tục bắt đầu, nhưng lần này cũng không thành công. Hắn sắp khóc đến nơi, quay đầu nhìn Đường Thư Nghi nói: "Thẩm thẩm, ta... bình thường ta không như thế này, ta... ta có thể viết chữ."
Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, trong lòng đã sớm thấy buồn cười, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút bất mãn. Nàng bình tĩnh ừm một tiếng, quay đầu nói với Tiêu Ngọc Châu: "Con làm đi."
Tiêu Ngọc Châu đáp lại một tiếng, đi đến bên người Tề Nhị. Tề Nhị cẩn thận liếc nhìn Đường Thư Nghi, sau đó cúi đầu đi khập khiễng đến bên cạnh Tiêu Ngọc Minh, dùng ánh mắt nói với hắn, tại sao đột nhiên lại kiểm tra hội họa? Ta chưa chuẩn bị một chút gì cả!
Tiêu Ngọc Minh không thèm để ý tới hắn, bây giờ hắn cũng đang sợ bị gọi tên đây.
Bên này, Tiêu Ngọc Châu được tỳ nữ bên người hầu hạ buộc tay áo lại (Ống tay thời cổ đại rất rộng, không tiện trong việc viết chữ làm lụng, trước khi làm những chuyện này, dùng một sợi dây buộc tay áo lại, sợi dây này được gọi là phán bạc), cầm bút lên nhúng vào mực, bắt đầu vẽ từng nét từng nét một, chỗ nào không nhớ rõ, con bé quay đầu hỏi Trương Vượng, chưa đầy một khắc đã vẽ xong bố cục của toàn bộ trạch tử.
Tiêu Ngọc Châu mặc dù phương diện cầm kỳ thi hoạ cũng rất yếu kém, Đường Thư Nghi cũng không yêu cầu con bé phải tinh thông những thứ này, nhưng nàng có những yêu cầu nghiêm khắc đối chữ viết của Tiêu Ngọc Châu. Bây giờ mỗi ngày Tiêu Ngọc Châu đều phải dành ra thời gian để luyện chữ. Viết chữ thành thạo rồi, vận bút, khiển bút tất nhiên trở nên thành thạo, vẽ những đường nét cơ bản cũng không thành vấn đề.
Bên này Tề Nhị thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Không phải nói Ngọc Châu muội muội cầm kỳ thi họa không thông sao? Tại sao lại vẽ đẹp đến như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận