Pokemon Thế Giới Tâm Linh Đại Sư

Pokemon Thế Giới Tâm Linh Đại Sư - Chương 253: Suicune chỉ dẫn, không người nhà máy điện. (length: 12797)

Gió bấc gào thét, nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo hiu quạnh, ngược lại có cảm giác như gió xuân đang thấm vào ruột gan.
Vậy đại khái chính là lý do Suicune được mệnh danh là "Pokemon mang trong mình dòng nước suối ấm áp".
"Những người ở trung tâm pokemon thành phố Cerulean kia muốn thu phục Pokemon thần bí, mục tiêu của bọn họ không phải là Suicune chứ..."
Đi trên đường, Keihy không khỏi thầm nghĩ.
Được Suicune dẫn đường, Keihy và đám nhóc cũng không cần "đối đầu" với thuyền nhỏ, cứ theo gió bấc và dòng nước mà đi đến một vùng đất trũng.
"Két ngân?"
Gengar, Keihy và đám nhóc lần lượt lên bờ.
Suicune đưa bọn họ tới đây là có ý gì?
"Hửm?"
Suicune đâu?
Nhưng khi bọn họ lên bờ, phát hiện Suicune hoàn toàn biến mất.
Mang theo nghi hoặc, Keihy và đồng bọn tiếp tục tiến vào rừng sâu.
"Mọi người cẩn thận chút."
Keihy nhắc nhở.
Không biết trong rừng có nhiều Pokemon hoang dã sinh sống, trong đó có một vài con tính tình tương đối hung dữ, có thể sẽ bất ngờ tấn công.
Đám nhóc gật đầu.
Nhưng không hiểu vì sao, trên mặt mỗi đứa đều lộ ra vẻ phấn khích.
Tinkaton nắm chặt chiếc búa, khẽ Mị Mị lên tiếng.
"Vừa~ vừa~"
Có cảm giác... phiêu lưu nho nhỏ.
"Két ngân~!"
Đây đúng là đội thám hiểm Pokemon mà!
Gengar bày tỏ sự tán thành tuyệt đối với điều này.
Những đứa nhóc còn lại, thậm chí cả Kubfu, đều rối rít gật đầu.
Keihy không khỏi xoa xoa thái dương.
Tuy nói... vì công việc, hắn chưa từng dẫn bọn nhóc vào rừng sâu thám hiểm bao giờ.
Nhưng nói lý ra, Gengar, Tinkaton và Kubfu, các ngươi đi không ít chứ?
Đặc biệt là ở trên đảo Khải, các ngươi phiêu lưu có thiếu sao?
"Hống ô~"
Theo ý của Keihy, Dragonair bay lên không trung rồi cất tiếng sau đó, bay về một hướng.
Hôm nay vốn trời nhiều mây, mà trên bầu trời ngày càng xuất hiện nhiều mây đen, khiến tầm nhìn trong rừng càng lúc càng kém.
Tuy vậy.
Dưới sự chỉ dẫn của Dragonair, Keihy và đồng bọn vượt qua một con suối nhỏ, đi tới một sườn dốc thoai thoải.
Và trên sườn dốc, một Pokemon đang nằm đó một cách yếu ớt.
Là một con Magnemite.
Sắc mặt Keihy hơi biến đổi, anh dẫn đám nhóc tiến lên kiểm tra tình trạng của Magnemite.
"Be be~"
Magnemite yếu ớt thấy Keihy và mọi người, cố gắng đứng dậy nhưng dường như quá yếu nên không thành công.
"Két ngân~"
Gengar chui ra từ trong bóng tối của nó, vội vàng bày tỏ rằng họ không có ác ý.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhe răng cười của Gengar, Magnemite nhỏ bé hoa mắt, suýt nữa ngất đi.
"Âu ô~ âu ô~"
Đến khi Vulpix nhỏ tiến đến, nhẹ nhàng kêu hai tiếng, Magnemite mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Khiến Gengar cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Keihy nhíu mày.
Chỉ nhìn bên ngoài, con Magnemite này không hề bị thương, trông nó giống như... hết điện.
Magnemite dòng điện biết lơ lửng là nhờ dòng điện, không có điện thì tự nhiên sẽ không có khả năng lơ lửng.
Anh chậm rãi giải phóng Aura khí tức, sau khi để Magnemite cảm nhận được thiện ý của mình, anh liếc mắt ra hiệu với Gengar.
Ngươi nên phát huy đi.
Tư lạp—— Gengar chà xát mũi, bàn tay giơ lên, một luồng hồ quang điện màu lam nhạt lập lòe.
Cảm nhận được dòng điện, ánh mắt của Magnemite hơi sáng lên, cẩn thận hấp thụ một phần, coi như đã hồi phục được chút ít.
"Kho~"
Lúc này.
Kubfu phát hiện Suicune đang đứng trên đỉnh dốc, nhìn bọn họ.
Đưa bọn họ tới đây, là để bọn họ tới cứu con Magnemite này sao?
"Hống ô~"
Đồng thời.
Dragonair từ trên trời từ từ hạ xuống, thông báo rằng trên sườn núi có một tòa kiến trúc bỏ hoang, dường như còn có bóng dáng của một vài Pokemon và con người.
Con người?
Không biết vì sao, có thể do bị ảnh hưởng bởi những kẻ săn bắt trái phép, Keihy theo bản năng có ấn tượng không tốt với con người trong tự nhiên hoang dã.
Đương nhiên, ấn tượng đó sẽ không quyết định hành động của anh.
Nhưng nếu Dragonair nói có kiến trúc và con người, chứng tỏ nơi đây có khả năng không xa thành phố loài người, con Magnemite này có lẽ nên đến trung tâm pokemon kiểm tra một chút thì hơn.
"Tinkaton, mang nó lên, khống chế lại, đừng đập nó."
Keihy dặn dò.
"Vừa~"
Tinkaton khoa tay múa chân một cái dấu hiệu yên tâm, bây giờ nó cũng đã có những yêu cầu nhất định về kim loại rồi, hơn nữa... không đến mức không có chừng mực như vậy.
Vừa nói.
Nó đặt chiếc búa xuống cạnh Magnemite.
Đông!
Magnemite ngay lập tức bị hút lên.
Thấy vậy Tinkaton cười hắc hắc.
Magnemite: (⊙.⊙ )
Với chút trọng lượng này, đối với Tinkaton mà nói hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.
Thế là.
Keihy và đồng bọn bắt đầu leo lên sườn dốc.
...
Mây đen ngày càng dày đặc, tựa hồ như sắp đổ xuống một cơn mưa lớn.
"Đây là... nhà máy điện bỏ hoang?"
Lên tới đỉnh đồi, Suicune lại một lần nữa biến mất, thứ hiện ra trước mắt Keihy là một kiến trúc đứng sừng sững trong rừng.
Nhìn kết cấu và kiến tạo, dường như là một nhà máy điện, không biết có phải đã bị bỏ hoang không.
Ở hậu viện nhà máy điện, Keihy lại thấy một vài con Magnemite với trạng thái giống hệt con Magnemite trước đó.
"Mấy con Magnemite này... có cảm giác như bị rút cạn điện vậy..."
Trong lòng Keihy dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Vừa~"
Trên chiếc búa của Tinkaton đã hút rất nhiều Magnemite, giống như muốn biến chiếc búa thành nam châm sắt lớn Déjà vu.
Dragonair từ trên trời từ từ hạ xuống, báo cho Keihy rằng ở một nơi không xa có dấu vết của con người, hơn nữa... dường như còn có một chút máy móc.
Con người, máy móc...
Keihy hơi nhíu mày.
"Gengar."
"Két ngân~"
Gengar ra hiệu "OK", nhe răng cười một tiếng, rồi trốn vào trong bóng tối.
Chỉ một lát sau.
"Ma a!!!"
Một tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía trước nhà máy điện.
Thịch——
Tiếp theo là âm thanh của vật gì đó rơi xuống đất.
Keihy hơi nhíu mày.
Phản ứng này... không giống kẻ săn bắt trái phép.
Mang theo nghi hoặc, họ nhanh chân đi đến khúc quanh của nhà máy điện, thì thấy Gengar mặt không biểu cảm đứng trên mặt đất, gãi đầu.
Còn trước mặt nó, nằm một chàng thanh niên mặc áo choàng trắng, để mái tóc vàng bù xù như tổ chim, đeo kính gọng hồng, khoảng chừng hai mươi tuổi.
"Ngân, ngân két~"
Lão phu còn chưa làm gì cả mà...
Gengar tỏ vẻ vô tội.
Nó chỉ vừa từ trong tường chui ra mà thôi.
"Đây là..."
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất, Keihy có cảm giác thoáng quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó?
Lúc này.
Một con Magnemite dẫn theo hai người chạy đến.
"Lại là kẻ săn bắt trái phép?"
Một trong số đó là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng, bên cạnh có một con Yamper.
Còn người còn lại là một cô gái mặc áo blouse trắng của nhà nghiên cứu, tóc dài màu tím, trông khá điềm tĩnh.
Keihy sửng sốt một chút khi thấy hai người, còn hai người kia thì cũng ngẩn người khi nhìn thấy Keihy.
"Keihy tiên sinh?"
Cô gái tóc dài màu tím kia định thần lại, nhận ra anh.
Người đàn ông trung niên có xu hướng hói đầu kia cũng ngạc nhiên không kém.
"Keihy tiên sinh?"
Keihy càng lúng túng hơn.
"Tiến sĩ Cerise, cô Chrysa."
Hai người kia chính là tiến sĩ Pokemon đang nghiên cứu của Cerise, một trong những học sinh của Giáo sư Oak và người trợ lý Chrysa.
Vậy người nằm trên đất kia... chắc là một trợ lý khác của Cerise, Ren.
Thật tình mà nói.
Anh không ngờ lại gặp tiến sĩ Cerise và các trợ lý của ông ấy ở đây.
Nhưng rõ ràng là so với anh, Cerise và các trợ lý còn ngạc nhiên hơn.
Ren đang dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã thấy Gengar đang tò mò cúi xuống nhìn, trước mắt hiện lên một khuôn mặt quỷ đáng sợ.
"Ma a!!!"
Trong nháy mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Keihy, Cerise, Chrysa: "..."
"Két ngân~"
Gengar dang hai tay ra.
Các người thấy chưa, lão phu đã nói là chưa làm gì mà, anh ta tự ngất thôi.
Chrysa thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói:
"Chúng tôi còn tưởng thật là kẻ săn bắt trái phép chứ, hóa ra là Keihy tiên sinh..."
Tiến sĩ Cerise cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy..."
Keihy xoa xoa thái dương, có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, tiến sĩ Cerise."
...
Mây đen dày đặc che phủ bầu trời, đen kịt như sắp sụp xuống.
Cerise, Chrysa và Ren đã tỉnh lại, ở bãi đất trống trước cổng nhà máy điện, đang điều khiển vài cỗ máy đặc biệt.
Magnemite của Ren nối liền với máy bằng các sợi dây điện, liên tục truyền điện cho máy hoạt động.
Từ lời của họ biết được.
Thì ra bọn họ phát hiện dòng điện gần đây không ổn định, nghi ngờ có người đang "ăn trộm điện" trong nhà máy điện bỏ hoang, và có lẽ những kẻ săn bắt trái phép kia muốn dùng điện của nhà máy để thúc đẩy việc bắt các Pokemon hệ Điện hoang dã.
Họ cũng giống như Keihy, phát hiện rất nhiều Pokemon hệ Điện mất khả năng hành động vì bị hao tổn điện năng.
Tuy nhiên.
Sau khi bọn họ tới thì phát hiện sự tình... dường như không đơn giản như vậy.
"Sao Keihy tiên sinh đột nhiên lại đến đây?"
Tiến sĩ Cerise hỏi.
Tuy là lần trước hội thảo nhà nghiên cứu ở Mount Coronet ông bận việc không đến được, nhưng với tư cách là học trò của Giáo sư Oak, ông ít nhiều gì cũng nghe qua một vài chuyện liên quan đến Keihy.
Mà Keihy đương nhiên cũng không lạ gì tiến sĩ Cerise.
Cái gọi là "nghiệt duyên" bắt đầu rồi...
"Gọi tôi Keihy là được rồi..."
Keihy cười cười, tiếp tục nói: "Nói ra các ngươi có lẽ không tin... Là Suicune dẫn đường chúng ta tới bên trong này, ta còn tưởng là có kẻ săn bắt trái phép..."
"Suicune ?!"
Cerise ba người kinh hô thành tiếng.
"Một trong Tam Thánh thú trong truyền thuyết, hóa thân của Bắc Phong, Suicune ?!"
Bọn họ mặt mày kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.
Lão sư Keihy vậy mà... Nhận được Suicune chỉ dẫn?
Sau đó, Keihy đơn giản kể lại những gì bọn họ đã gặp phải trước đó.
...
"Gâu ~!"
Yamper của tiến sĩ Cerise nhẹ nhàng kêu lên, thở hổn hển, lè lưỡi, cái đuôi nhỏ qua lại đong đưa đồng thời, ân cần chạy đến bên cạnh tiểu Vulpix.
Ngươi đói bụng không?
"Ư ư ~"
Tiểu Vulpix lắc đầu.
Mặc dù thuyền nhỏ bị hỏng, nhưng trên đường Keihy chuẩn bị không ít đồ ăn vặt, không hề đói chút nào.
Chứng kiến tiểu Vulpix dáng vẻ xoa bụng đáng yêu như vậy, Yamper trực tiếp rơi vào tay giặc.
Đùng!
Cái đuôi của nó đang lay động đồng thời, không ngừng bắn ra điện lưu màu vàng kim, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Gâu ?"
Vậy ngươi khát nước sao?
Nghe vậy tiểu Vulpix mím môi một cái, chạy một đoạn đường, hình như là có hơi khát nước.
Thấy vậy, Yamper của tiến sĩ Cerise mắt sáng lên, hưng phấn bước những bước chân ngắn ngủn, chạy lon ton từ trong mấy cái thùng mà tiến sĩ Cerise mang tới, nhảy ra khỏi một chai nước, đưa đến trước mặt tiểu Vulpix.
"Ư ư ~"
Cám ơn.
Tiểu Vulpix lễ phép nói tiếng cám ơn.
Điều này làm cho Yamper trong nháy mắt trở nên càng thêm hăng hái, điện lưu trên đuôi cũng càng thêm rõ ràng.
"Gâu ~ gâu ~!"
Một bên.
"Vừa nãy?"
Tinkaton nghiêng đầu.
Đại ca Gengar, cảnh này... Có phải chúng ta từng gặp qua rồi không?
Gengar khoanh hai tay, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Sao cảm giác có chút... Déjà vu lúc mình nhìn thấy Minccino vậy?
Cùng lúc đó.
Ren đang điều khiển máy móc trừng mắt, nhìn chằm chằm màn hình máy móc hô:
"Tiến sĩ, máy móc hiển thị nơi này có điện lưu mạnh mẽ xuất hiện!"
Lời vừa dứt.
Ầm ầm!!
Một đạo Lôi Quang màu vàng kim ầm ầm giáng xuống, Lôi Đình to lớn màu vàng kim xé rách Mây Đen, ánh sáng ban ngày chiếu rọi khắp nơi.
Bên trong nhà máy điện bỏ hoang, mơ hồ có điện lưu phun trào.
Thấy cảnh tượng như vậy, Keihy hơi ngẩn người.
Sao cảm giác... cảnh này khá quen?
Chẳng lẽ chạy ra một con Raikou sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận