Pokemon Thế Giới Tâm Linh Đại Sư

Pokemon Thế Giới Tâm Linh Đại Sư - Chương 249: Mất ngủ Musharna. (length: 12095)

Học viện Pokemon Rustboro, phòng tư vấn tâm lý Pokemon.
Keihy đang nhâm nhi cà phê, lướt đọc tin tức trên mạng, đặc biệt là những tin tức liên quan đến kẻ săn bắt trái phép.
Đồng thời, hắn cũng tranh thủ trả lời những thắc mắc về tâm lý Pokemon từ người dùng trên mạng.
Hôm nay, hắn có thể không được coi là người có uy tín lớn nhất trong vấn đề tâm lý Pokemon, nhưng cũng có danh tiếng không nhỏ.
Rất nhiều vấn đề tương đối thường gặp, đều được hắn giải quyết trôi chảy.
Leng keng leng keng —— Một âm thanh đột ngột khiến hắn hơi liếc mắt nhìn.
Nghe tiếng này, hắn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tinkaton tạo ra, ngày nào ở đảo cũng đập lông Corviknight, y như cái động tĩnh này.
Nhìn theo tiếng động.
Quả nhiên.
Tinkaton đang ngồi xổm ở một góc, đảo chiếc búa của nó.
Có thể thấy rõ, dưới chiếc búa của nó là mấy miếng dao găm trơn nhẵn lại sắc bén.
Nhưng những lưỡi dao sắc bén này không biết làm từ chất liệu gì, dưới búa của nó gần như không có khả năng “chống cự”, rất nhanh đã bị đập cong, nắn tròn.
Ừ?
Keihy hơi ngẩn ra.
Đó là… lưỡi dao của Bisharp?
Lúc nào lấy được vậy?
Chậm rãi hoàn hồn lại.
Mới nhớ, trong hai gã săn bắt trái phép ở thành phố Ánh Tuyết, có một con Bisharp mà...
"Két két ~"
Gengar ở bên cạnh đang nhả ra những lưỡi dao còn lại trong miệng, đưa cho Tinkaton.
"Vừa đủ ~"
Tinkaton lau nhẹ trán, vẫn không quên tỏ vẻ cảm tạ với Gengar.
Hai ngươi quan hệ ngược lại tốt thật đấy.
Rõ ràng là vậy.
Lúc Keihy không chú ý tới, Gengar đã đổi đặc tính của Tinkaton, sau đó tiện tay lấy luôn lưỡi dao của Bisharp.
Trong lòng Keihy thầm mặc niệm cho Bisharp ba giây.
Thùng thùng —— Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Sau đó đối phương trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Keihy lão sư.”
Người đến là Steven, trên mặt nở nụ cười, “Chúc mừng lão sư giành quán quân giải đấu tượng đá…”
“Kho~!”
Nằm dài trên ghế sô pha, Kubfu đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì giật mình, lập tức nhảy dựng lên từ ghế sô pha.
Sống lại rồi!
Nó chắn ngang trước mặt Steven, thủ tư thế trung bình tấn vững chắc, hùng hổ vung hai quyền, nhìn chằm chằm Steven, quát lớn:
“Kho! Kho ~!”
Oanh! Đường này là do ta mở!
Steven: “??”
Trán Keihy nổi đầy hắc tuyến, đứng dậy đi tới bên cạnh Kubfu, túm lấy bộ lông dày trên lưng nó, nhấc nó sang một bên.
Steven ngơ ngác nhìn Keihy dễ dàng một tay nhấc Kubfu lên.
Thì ra… những tin đồn trên mạng là thật, Keihy lão sư đúng là một bậc thầy đấu võ hàng đầu!
Thảo nào trước kia Bruno Thiên Vương từng đến thách đấu Keihy lão sư…
“Kho? 0.0”
“Đây là học trò của ta.”
Keihy bực bội nói.
Nghe vậy, Kubfu lộ vẻ bừng tỉnh, sau khi được thả xuống thì ôm quyền hành lễ với Steven.
“Kho~!”
Là tại hạ thất lễ!
Sau đó nhìn về phía Keihy, trong mắt tràn đầy kính nể.
Huấn Luyện Gia của nhà mình, đúng là có học trò khắp thiên hạ!
Có chỗ dựa như vậy, lo gì không thành đại sự?
“Lão sư, nó đây là…”
“Tam Quốc nghe nhiều.”
Keihy thuận miệng nói.
Gần đây không chỉ có Kubfu, mà tất cả các tiểu gia hỏa khác, kể cả Gengar đều rất mê mục “Keihy kể chuyện xưa” vào buổi tối.
Keihy xua tay, “Đừng để ý, Kubfu lần đầu đến phòng tư vấn.”
Tam Quốc?
Kubfu?
Đây là Pokemon mới nhận của Keihy lão sư sao?
Steven gật đầu.
"Đúng rồi, Steven, Lileep của cậu thế nào rồi?"
Nghe vậy, Steven lại mỉm cười, nói: "Nhờ có sự giúp đỡ của thầy, nó đã dần chấp nhận môi trường hiện tại, và đã bắt đầu luyện tập."
Vậy là tốt rồi.
Việc Pokemon thời cổ đại hồi sinh, muốn thích ứng với môi trường hiện tại không phải là chuyện dễ dàng.
"Cậu uống cà phê không?"
Keihy hỏi.
"Không cần."
Lúc này Steven mới nhớ ra, hôm nay anh ta đến tìm Keihy, một mặt là để chúc mừng thầy đoạt giải quán quân, mặt khác là để nhờ thầy giúp một chuyện.
Nhưng không phải cho anh ta, mà cho một người bạn của anh ta.
Hay nói chính xác hơn là một người bạn cũ của cha anh ta.
Xem như là gia đình “Parks” có chút giao hảo với nhà Stone bọn họ.
"Ừm?"
"Là thế này..."
Sau đó Steven giải thích ngắn gọn.
Người bạn kia của anh ta, trong nhà có một Pokemon, gần đây bất kể là ban ngày hay ban đêm đều không ngủ, dẫn đến không ít chuyện xảy ra trong nhà.
Sau nhiều lần tìm kiếm sự giúp đỡ, cuối cùng anh ta tìm đến Steven.
Và Steven tự nhiên là giới thiệu Keihy trước tiên, sau khi biết được Keihy đã trở về từ khu Carlos, liền lập tức đến tìm thầy.
"Pokemon, không ngủ..."
Keihy nhẹ nhàng xoa cằm.
Cái này cũng dễ giải quyết.
Dù sao, về thôi miên, trợ ngủ, bất luận là hắn, hay Gengar, hay Vulpix, đều là chuyên gia.
Nếu không được nữa thì có thể nhờ Tinkaton.
Chắc chắn có thể giúp phần lớn Pokemon, bất kể về sinh lý hay tinh thần, đều ngủ ngon giấc.
Nhưng Keihy vẫn hỏi: "Là Pokemon gì?"
“Musharna.”
Keihy: “?”

Musharna là Pokemon nửa tỉnh nửa mê, thuộc hệ siêu linh, vẻ ngoài giống hệt một con lợn, nhưng trông đáng yêu hơn, toàn thân có hai màu hồng tím.
Người ta nói rằng.
Musharna có tổ tiên chung với Drowzee, vì ngoại hình của chúng đều rất giống lợn, và đều là Pokemon hệ siêu linh.
Nhưng Keihy cho rằng… không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Musharna vốn là Pokemon nửa tỉnh nửa mê, về lý thuyết phần lớn thời gian nên là đang ngủ gà ngủ gật.
Chúng có thể hấp thụ giấc mơ của con người hoặc Pokemon, và coi đó như chất dinh dưỡng, chuyển hóa thành năng lượng của bản thân.
Mà khi chúng vừa tỉnh giấc, đôi khi sẽ cáu kỉnh, nếu trêu chọc nó lúc này, nó sẽ trở nên đáng sợ tột độ.
Một cơn ác mộng là không thể tránh khỏi.
Vậy nên nếu một ngày Musharna mất ngủ hoặc không ngủ được, hậu quả… tương đối nghiêm trọng.
Nhưng nói lý,
Musharna sao có thể mất ngủ?
Ngồi trên xe của Steven, lái về phía nhà người bạn của anh ta, Keihy âm thầm hồi tưởng lại những thông tin liên quan đến Pokemon Musharna này.
Steven cũng kể và giới thiệu ngắn gọn về nhà “Parks”.
Ông bản Đức của nhà Parks, khi còn trẻ đã cùng cha của Steven, ông Joseph Stone lão gia tử cùng nhau phấn đấu.
Khi Stone tổng biên tập khởi đầu công ty Devon, ông đã hỗ trợ không ít và coi như là một trong những cổ đông quan trọng của Devon.
Chỉ là, mười năm trước ông bản Đức đã rút khỏi việc quản lý công ty Devon.
Mang theo người nhà đến ở tại một trang trại tư nhân ở vùng ngoại ô thành phố Rustboro, trải qua cuộc sống nông nghiệp bình dị.
Tất nhiên, số cổ phần Devon mà ông nắm giữ đủ để ông, thậm chí con cháu của ông, sống hết một đời vô lo vô nghĩ.
Không có chuyện lục đục, tranh giành quyền lợi, chỉ là mỗi người có mục tiêu theo đuổi riêng, có chút khác biệt.
Mà tuy ông bản Đức đã rút lui khỏi việc quản lý Devon, nhưng ông vẫn duy trì mối liên hệ nhất định với ông Stone, với nhà Stone bọn họ.
Keihy không hề ngưỡng mộ.
Thật sự.
Không hề ngưỡng mộ một chút nào.
"Thực tế, cha tôi vẫn rất hâm mộ gia đình ông bản Đức, nếu có thể, ông cũng muốn sống những ngày tháng như vậy..."
Steven có chút hý hư nói.
Ông bản Đức có thể rời đi, là vì ông vốn không phải người cầm lái Devon.
Nhưng ông Joseph Stone lão gia tử thì hiển nhiên không được.
Ông đại diện, không chỉ có riêng nhà Stone, còn là kỳ vọng của biết bao nhiêu người đặt lên vai ông.
Đó cũng là lý do trước đây Steven từng lưỡng lự với việc lựa chọn trở thành Huấn Luyện Gia và người quản lý công ty.
Anh ta biết cha mình mong muốn điều gì.
Nhưng hiện tại anh ta không còn mông lung nữa.
Tất cả đều muốn, đã là lựa chọn cuối cùng của anh ta.
Vừa có tiền lại còn đứng nhất, chính là nói anh ta đấy.
"Thật ra tôi cũng rất mong chờ cuộc sống như vậy."
Keihy vừa cười vừa nói.
Đợi sau này già rồi, sẽ mang theo các tiểu gia hỏa của nhà ẩn cư núi rừng, sống cuộc đời không biết xấu hổ, không biết thẹn, không có áp lực.

Xe chạy ra khỏi đường phố phồn hoa, tiến vào vùng ngoại ô.
Gia đình Parks sống trên một ngọn núi tương đối hẻo lánh.
Chẳng bao lâu, xe đã đến trước một căn nhà gỗ không lớn lắm, nằm giữa khu rừng.
Thành phố Rustboro chưa có tuyết rơi, nhưng ở đây, trên cây, trên bụi cây, vẫn phủ một lớp tuyết đọng.
Điều này cũng bình thường.
Dù sao nhiệt độ trong khu thị trấn tương đối cao.
Mà vùng ngoại ô, đặc biệt là những vùng có địa thế cao hơn, nhiệt độ sẽ thấp hơn một chút, trận tuyết đầu mùa cũng đến sớm hơn một chút.
Khi bọn họ đến.
Một cặp vợ chồng già tóc đã hoa râm đang đợi ở trước hàng rào, bên cạnh bọn họ còn có mấy con Pokemon.
Ví dụ như, Haxorus và Darumaka đứng cạnh ông bản Đức.
Theo bà cụ là vợ của ông bản Đức, bà Shannon là Ariados, Joltik, Spinarak, Farfetch'd…
Có thể thấy.
Họ và Pokemon chắc chắn sống hòa hợp với nhau.
Sau một vài giới thiệu ngắn gọn, Keihy và vợ chồng ông bản Đức coi như đã làm quen.
Bốn người cùng đám Pokemon đi vào trong căn nhà gỗ.
Trong lò sưởi, một con Slugma rụt rè thò đầu ra, có chút tò mò nhìn bọn họ.
Nhiệt độ của Slugma khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.
“Két két?”
Trong bóng của Keihy, Gengar thò đầu ra, lên tiếng chào Slugma.
Sợ đến Slugma rút thẳng vào ống khói.
Mà ông bản Đức thì đơn giản kể lại một lần tình hình của Musharna, cả ông và bà Shannon đều lộ vẻ lo lắng trong mắt.
Vì thế Keihy nói thẳng:
"Musharna đâu? Có thể cho tôi xem trước một chút được không?"
“Nó ở trên lầu, chúng tôi sợ nó chạy loạn ra ngoài ảnh hưởng đến các Pokemon khác, nên chỉ có thể nhốt nó trong phòng.”
Bà Shannon nói.
“Để tôi đưa thầy Keihy lên xem.”
Ông bản Đức nói, rồi đi lên cầu thang gỗ, đồng thời nhắc nhở:
"Nhưng mà..."
"Keihy lão sư, ngươi vẫn là phải cẩn thận một chút, đứa bé kia bởi vì mất ngủ, tâm tình thật không tốt, cho nên..."
"Không có chuyện gì."
Keihy cười cười, "Ta sẽ chú ý."
"Ngân két ~!"
Gengar từ trong bóng tối chui ra, hướng về phía bản đức tiên sinh vỗ vỗ ngực mình, mặt cười hì hì.
Có nó ở đây, sẽ bảo vệ tốt Keihy.
Nhìn thấy Gengar, bản đức tiên sinh hơi sững sờ, chợt cười nói:
"Thoạt nhìn đúng là một đồng bọn rất đáng tin cậy."
"Ngân két!"
Gengar giơ ngón tay cái lên với bản đức.
Ngài thật có mắt nhìn!
"Chính là chỗ này..."
Bọn họ dừng ở trước một cánh cửa gỗ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn truyền ra từ bên trong.
"Gengar."
Keihy ngăn cản Gengar định xông vào trực tiếp mà thăm dò bên trong.
Hít sâu một hơi, từ từ mở cửa.
"Chi" một tiếng, cửa gỗ từ từ mở ra.
Trong phòng.
Một con Musharna đang lơ lửng giữa không trung, từ trên đầu nó, không ngừng hiện ra từng luồng khói đen.
Khói đen không ngừng biến đổi hình dạng, thậm chí phảng phất còn có hình ảnh gì đó lóe lên.
Khi Keihy thấy đường nét do khói đen tạo thành, theo bản năng ngẩn người.
Sao cảm giác... Dáng vẻ khá quen?
Cùng lúc đó.
Musharna mắt đỏ bừng, cũng chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ.
Khói đen trong nháy mắt trở nên dữ dội.
"Ngân két~"
Gengar cười gằn khoát khoát tay về phía Musharna.
Ngươi cũng muốn... Cảm nhận một chút sợ hãi sao?
—— PS: Hoạt động tên fan và hoạt động vé tháng bắt đầu rồi, bạn nhỏ nào cảm thấy hứng thú có thể tham gia, bỏ phiếu tháng là có thể nhận được ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận