One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 847: Chỉ là năng lực giả thôi mà: Nước bóng tối! (1)

Chương 847: Chỉ là năng lực giả thôi mà: Nước bóng tối! (1)
Thụy Manh Manh hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đuổi theo sếp và Sharkler hay là đi lôi nhóm hải tặc còn lại ra?”
Artoria lắc đầu: “Không cần, bọn chúng tự tới tìm chúng ta.”
...
Một nhóm mấy chục người vòng qua thị trấn Mock ra tới bến tàu, dẫn đầu là Midnight và ba tên thành viên cốt cán là Alifu, Aliphant và Shumatsu. Riêng Boodog giỏi truy tung được phái đi theo dõi tình huống bên phía Sharkler và Trương Đạt Dã ở trong thị trấn.
“Đúng là không nhờ vả gì đám kia được mà.” ‘Tham mưu trưởng’ Alifu đã nhìn thấy Anne và Enameru nằm trên mặt đất. Hắn khá là khó chịu với tác phong bốc đồng của Anne và Mary.
“Đừng nói vậy chứ, ít nhất tiểu thư Mary đã giúp đỡ dẫn dụ hai người rời đi, trong đó còn có người cá máy khó nhằn nhất kia. Vậy là đủ rồi.” Shumatsu sờ mặt mình, từ khi ăn trái Sube Sube, hắn rất thích làm động tác này, cảm giác sờ vào làn da trơn bóng thật đã.
Nhớ ngày trước, tướng mạo của hắn nói xấu không xấu mà nói đẹp cũng không đẹp. Giờ thì chẳng những làn da trở nên bóng loáng mà ngoại hình cũng tuấn mỹ vô song, khiến hắn từng nghĩ rằng mình ăn phải trái phẫu thuật thẩm mỹ.
“Khặc khặc khặc khặc... Kế hoạch xuất hiện một chút sự cố cũng là điều khó tránh khỏi, chỉ cần đạt tới mục đích cốt lõi là được.” Midnight cười lớn, hắn thấy chỉ cần không có Sharkler ở đây là đơn giản rồi.
Thụy Manh Manh và cô nhóc cưỡi con vịt đều không có gì đáng ngại, đoàn du lịch Hope đã là con mồi rơi vào trong lưới của hắn!
“Cái tên bên kia cười trông ngu thế. Chú Long ơi, chú cho lão một phát Long bạo phá nhá?” Diệp Ngôn giật dây.
Thành Long sững sờ: “Hả? Xa như vậy khó bắn trúng lắm.”
Diệp Ngôn nói: “Không sao đâu, coi như ngỏ lời tuyên chiến ấy mà. Bên kia có tận mấy chục người, đánh không trúng cá lớn chẳng lẽ còn đánh không trúng con tôm nhỏ ư?”
Thành Long ngẫm nghĩ, hình như đánh nhau với đám hải tặc này không cần lễ độ làm gì. Anh giơ tay lên, hoa văn hình rồng trên lòng bàn tay phát sáng: “Được! Long bạo phá!”
“Cái gì kia?”
“Ối á!”
“Mau tránh đi!”
Midnight nhanh chóng nhảy sang một bên, Aliphant túm lấy cổ áo của anh mình, xách anh trai thoát khỏi vụ nổ, Shumatsu dứt khoát ngã bổ nhào xuống đất, lợi dụng năng lực của Sube Sube để giảm lực ma sát giữa mình và mặt đất xuống bằng 0, nháy mắt trượt ra ngoài thật xa.
Về phần mười mấy tên hải tặc bình thường khác, có kẻ phản ứng nhanh chật vật né tránh, cũng có kẻ không may bị ánh lửa nuốt chửng chỉ kịp kêu thảm, hoặc là bị dư âm vụ nổ thổi bay.
“Người gì đâu mà bất lịch sự quá.” Shumatsu sửa sang lại quần áo, từ khi trở nên đẹp trai, hắn càng ngày càng chú trọng đến dáng vẻ của mình.
Aliphant ngu ngơ nói: “Đấy là năng lực gây nổ đã đề cập trên tình báo, anh trai tôi đã điều tra chính xác!”
Alifu bất lực nói: “Em thả anh xuống đã rồi nói.”
“À vâng!” Aliphant buông tay ra, sờ sờ gáy: “Tại em quá lo lắng cho anh mà.”
Các thành viên cốt cán không quá quan tâm đến đám hải tặc bình thường sống hay chết, nếu cả loại đòn tấn công này còn không thoát được thì chết cũng xứng đáng.
Đám hải tặc tức giận đi tới trước, lúc ngang qua Wyle cháy đen, Shumatsu còn đá văng hắn: “Tên này cũng có hôm nay, đáng đời.”
Hắn ta ghét nhất chính là tên giỏi phun lửa này, bởi vì hắn có thể khiến đòn tấn công của đao kiếm và súng ống đều trượt bắn ra khi tiếp xúc với làn da của mình, chỉ riêng khi đối mặt ngọn lửa là bó tay.
Cả đám dừng lại cách đoàn du lịch Hope khoảng mấy chục mét, Midnight thả ra khí đen đặc cuồn cuộn: “Tôi định thương lượng với mấy người một chút nhưng giờ xem ra không cần thiết. Cuộc đối thoại của chúng ta có thể đơn giản hơn, đầu hàng đi, hoặc là chết!”
Thụy Manh Manh siết chặt kiếm của mình, nhìn hắn vẻ khó hiểu. Trông hắn ta cũng chẳng mạnh gì cho cam, lấy đâu ra dũng khí ăn nói hùng hồn thế? Say rượu à?
Artoria ngừng ăn, chiêu hàng chính là khiêu khích cô rồi. Cô vẫy tay đánh ra một luồng trảm kích ánh kim coi như câu trả lời.
Diệp Ngôn thấy động tác của Artoria thì cũng phản ứng lại: “Cờ Yêu xuất trận!”
Diệp Ngôn cảm thấy lâu lắm rồi mình mới bày ra tư thế ngầu lòi này và hô lên bài bản như vậy, hoài niệm làm sao.
8 Cờ quái vật vàng bay lên không trung, đám Cờ Yêu xếp hàng đứng sau lưng Diệp Ngôn tạo dáng hống hách nhất có thể. Nói chung là khi chủ nhân gọi chúng ra một cách trịnh trọng thì hoặc để làm màu, hoặc là ra oai phủ đầu đối thủ trước khi đánh nhau… Có điều trong nhận thức của bọn chúng, ra oai phủ đầu suy cho cùng vẫn là làm màu thôi.
Thân là Cờ Yêu kính nghiệp, bọn chúng luôn sẵn sàng hỗ trợ chủ nhân hết mình, cả đám cố gắng gằn giọng hô hào: “Kẻ địch là bọn chúng phải không ạ? Chúng tôi nguyện phục vụ chủ nhân quên mình!”
Giọng nói đồng điệu và vẻ ngoài hoành tráng, hống hách, trông nhóm Cờ Yêu rất có khí thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận