One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 510: Là thù lao, không phải báo thù (2)

Chương 510: Là thù lao, không phải báo thù (2)
“À há.” Perona chớp đôi mắt to. Cô nhóc cũng hơi biết thực lực của Trương Đạt Dã một chút. Tuy xếp hạng của vị này trên thuyền gần áp chót nhưng hẳn là giỏi bắt nạt trẻ em lắm nhỉ? Lại còn biết bày ra đủ trò để bắt nạt nữa.
Nghĩ đến đây, Perona lườm Trương Đạt Dã một cái. Có điều nghĩ tới cảnh tên nhóc quỷ mặt đầy tàn nhang kia bị đè xuống đất đánh đòn hoặc bị ép làm bài tập về nhà là cô nhóc bật cười thành tiếng.
Trương Đạt Dã không biết mình đã bị Perona dán nhãn giỏi bắt nạt trẻ em, xoay người nói với Ace: “Cậu muốn đánh nhau cũng được, nhưng tình trạng hiện giờ của cậu vẫn ổn chứ?”
Ace quật cường cầm ống nước lên: “Tôi muốn trở thành hải tặc, sau khi ra khơi kẻ địch sẽ không đợi tôi ăn uống no say nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới đến tấn công. Anh cứ tới đi.”
Bảo sao sau trận đại chiến năm ngày năm đêm với Jinbe mệt đến ngã gục mà Ace vẫn dám một mình khiêu chiến Râu Trắng để cản đường cho đồng đội chạy. Hóa ra cái tính cậy mạnh này từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Garp không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh quan sát. Đã lăn lộn bao nhiêu lâu như vậy rồi, ông cũng không lo đến việc Ace bị đánh thêm trận nữa. Đằng nào thằng nhóc này cũng ăn đòn mà lớn, Trương Đạt Dã đánh ác đến mức nào cũng đâu sánh bằng ông được?
Garp nắn bóp khớp tay, quyết định trước khi Ace ra khơi nhất định phải thay đổi suy nghĩ của cậu. Có Haki bá vương đúng không, thế thì sau này đánh mạnh hơn là được.
Wendy đáng yêu nói: “Anh Đạt Dã cố lên!”
“Ừ, cảm ơn Wendy. Nhưng mà dạy dỗ cậu chàng này không đến mức phải cố gắng.” Trương Đạt Dã mỉm cười xoa đầu Wendy: “Wendy đi xem cậu nhóc đội mũ rơm kia thế nào đi, đừng để nhóc ta lưu lại di chứng gì.”
“Vâng.” Wendy ngoan ngoãn chạy tới kiểm tra tình hình của Luffy, dùng ma pháp giúp cậu nhóc bớt cảm giác khó chịu, còn tiện tay chữa trị luôn những vết thương do Garp gây ra.
“Cảm ơn các anh, nhưng khi so tài đừng nhường nhịn.” Ace nhìn ra Wendy đang giúp Luffy chữa trị vết thương. Đối với người giúp đỡ em trai mình, thái độ của cậu vẫn luôn rất tốt, nhưng so đấu thì vẫn phải đánh. Ace bé nhỏ do dự không biết có nên tạm thời đừng dùng ống nước hay không.
Perona chỉ mong ngóng được thấy Ace ăn đòn, phấn khích làm trọng tài: “Ro!”
Trương Đạt Dã lẳng lặng liếc nhìn cô nhóc. Con bé này từng chơi King of Fighters hay gì? Dạy em tiếng Anh là để dùng trong trường hợp này đấy hả?
Dù sao thì tiếng Anh cũng là ngôn ngữ chính thức được viết trên lệnh truy nã, Ace nghe hiểu. Cậu nhét ống nước ra sau lưng, cũng không hiểu sao có thể cố định được. Sau đó nhóc huơ nắm đấm vọt về phía trước.
Tốc độ bình thường, cảm giác mạnh hơn nhóc Zoro một chút, tương đương với Kuina. Trương Đạt Dã ước chừng thực lực của Ace, trình độ này chắc chắn không thể đánh cậu bị thương, thế là cậu dứt khoát dùng để thí nghiệm mấy kỹ năng nửa nạc nửa mỡ của mình.
Trương Đạt Dã nhấc chân, hai chân đạp mạnh xuống đất vài chục lần, sau đó biến mất tại chỗ.
“Biến mất rồi?” Ace giật mình, lập tức nhận ra là do tốc độ của Trương Đạt Dã quá nhanh dẫn đến ánh mắt của cậu không thể theo kịp. Cậu đành cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Trương Đạt Dã.
Nhưng một giây sau, cả người Ace đã bay vèo ra ngoài, đụng phải một gốc cây mới dừng lại.
“Hic híc.” Ace trượt dọc theo thân cây xuống đất, vài chiếc lá cây bay múa trước mắt cậu.
“Ace!” Luffy nhảy dựng lên, chạy về phía Ace, chẳng buồn chú ý xem vết thương của mình đã ổn hay chưa.
“Anh không sao.” Ace đứng lên, xoa gáy hỏi: “Vừa nãy là chiêu gì vậy?”
Trương Đạt Dã đứng ở vị trí ban đầu của Ace, một tay giơ lên trước, một tay gác đằng sau, bày ra khí thế của cao thủ: “Chiêu đó gọi là Dũng cảm tiến tới, dùng tốc độ mà mắt thường khó phân biệt lao ra, đụng bay tất cả chướng ngại vật trên đường đi.”
Bề ngoài Trương Đạt Dã nói nhẹ như lông hồng, nhưng trên thực tế cậu lại lén lút xoa bụng, cái đầu của tên nhóc Ace này cứng thật, không hổ là bị Garp đánh bao nhiêu năm trời.
Những người biết chuyện lập tức bụm mặt, cái tên Trương Đạt Dã này há miệng ra là bịa chuyện. Đây chẳng phải là Soru à, lại còn bị cậu sử dụng thất bại nữa chứ. Chính cậu không khống chế được phương hướng và khoảng cách của Soru mà lại đi lừa trẻ con có ổn không hả?
“Lợi hại quá đi!” Luffy bé nhỏ ngây thơ lập tức tin tưởng, cậu nhóc cảm thấy chiêu thức này rất phù hợp với mình, hơn nữa nó còn đánh bay được Ace. Nếu cậu nhóc học xong nó rồi quay lại đối chiến với Ace thì sẽ giành phần thắng đúng không?
“Hóa ra là vậy à. Tôi còn tưởng cậu học được chiêu Soru trong Lục Thức hải quân rồi chứ?” Garp sờ đầu, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
“À, thì…” Sharkler và Carla đứng hóng hớt không biết nên nói gì cho phải. Ngài là trung tướng hải quân đấy ạ, còn là anh hùng của hải quân nữa, đừng dễ bị lừa như vậy chứ?\
Bạn cần đăng nhập để bình luận