One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 147: Quý tộc nhỏ mất tích (1)

Chương 147: Quý tộc nhỏ mất tích (1)
Artoria rời chỗ ngồi, đi tìm lá trà và ấm trà. Thụy Manh Manh bận trước bận sau thu dọn bàn ăn.
"Manh Manh không sao à?" Trương Đạt Dã nhớ rằng cô ấy cũng ăn rất nhiều, sao chẳng ảnh hưởng gì thế.
Thụy Manh Manh khó hiểu: "Tôi? Tôi không sao. Lần đầu tiên tôi ăn thứ ngon thế này đấy, cảm giác còn ngon hơn thịt hải thú lần trước nữa. Tay nghề của thầy Tom cũng quá đỉnh rồi, tôi ăn no căng."
"Trông cô chạy tới chạy lui cũng không giống ăn đến no căng gì cả. Để bàn đấy tí dọn cũng được mà." Trương Đạt Dã cảm thấy mình ngồi phởn phơ thế này mà nhìn cô ấy làm việc cứ như đang bắt nạt người ta.
"Không sao ạ. Tôi cứ ăn cơm xong là cực kỳ thoải mái và tràn trề sức lực. Hôm nay cảm giác còn rõ ràng hơn mọi khi ấy. Dù bây giờ có bắt tôi đi chạy marathon cũng không thành vấn đề." Thụy Manh Manh gồng cánh tay, khoe bắp tay tí tị tì ti của mình.
Chẳng qua trong cánh tay mảnh khảnh ấy che giấu lực lượng người thường khó có thể tưởng tượng.
"Được thôi, thế thì giao cho cô đã nhé. Theo kinh nghiệm ăn no căng mọi khi, chắc tôi còn phải nằm thêm ba, năm phút nữa." Trương Đạt Dã ngồi ườn ra, nhìn thế nào cũng như đang mượn cớ để lười vậy.
Năm phút sau, Trương Đạt Dã hồi đầy mana sống lại, giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn rồi bắt đầu kinh doanh buổi tối.
"Ồ, thiếu tá Kuro, khách hiếm nha." Vừa mở cửa được một lát, Trương Đạt Dã gặp một người quen.
"Hóa ra quán rượu của cậu là đổi cái bảng tên quán rượu của Bob à? Lão Bob khỏe không?" Thiếu tá Kuro dứt khoát ngồi xuống trước quầy rượu, hắn có quen Bob.
Dù sao hai năm nay Bob cũng giống hắn, cứ cánh cánh muốn về hưu, hai người hợp nhau phải biết.
Trương Đạt Dã trả lời: "Ông ấy khỏe lắm. Bây giờ ngày nào cũng đi câu cá với đám bạn già, tự tại thoải mái."
"Đúng là cuộc sống làm người ta hâm mộ." Kuro nhìn giá rượu: "Sao tăng giá nhiều thế? Tôi bảo này, người quen có được giảm giá không?"
Trương Đạt Dã nghĩ ngợi: "Thế lần sau tôi đi đổi tiền thưởng thì anh khuyến mãi thêm một tí nhé?"
"... Mơ đi."
"Chuẩn đấy, mơ đi nhé." Trương Đạt Dã không ngần ngại đùa giỡn với đối phương, cậu cảm thấy tính tình người này rất tốt.
"Đúng là lạnh lùng vô tình." Kuro tùy tiện gọi rượu, nhìn Trương Đạt Dã giúp mình mở ra, thuận miệng nói: "Có ngại tôi hỏi thăm cậu người này không?"
"Hỏi thăm người? Nhiệm vụ điều tra gì à? Anh cứ hỏi đi."
"Cũng không tính là nhiệm vụ gì." Kuro giải thích: "Mấy hôm trước có một quý tộc mất tích ở quần đảo Sabaody, hôm nay trưởng bối nhà hắn chạy đến căn cứ hải quân đòi người. Phiền chết đi được."
"Hả... Hắn mất tích thì liên quan gì đến hải quân?" Tim Trương Đạt Dã đập thình thịch, việc này có liên quan tới hải quân hay không thì khó đánh giá, nhưng xác suất đại khái là có liên quan đến cậu ít nhiều.
"Nếu được hỏi thì tôi cũng hỏi thế rồi đấy. Nhưng người ta cứ đinh ninh con mình bị hải tặc bắt cóc, trách hải quân thất trách không thể tiêu diệt hải tặc trên đảo và vân vân. Nhà bọn hắn hơi có thế lực, để đấy không quản sẽ rất phiền phức."
"Thôi được rồi, các anh vất vả thật đấy. Thế người cần tìm trông thế nào ạ?"
"Đây, tên này này." Kuro đưa cho Trương Đạt Dã một tấm hình: "Cậu xem thử có ấn tượng gì không."
Tom lơ đãng liếc qua, có vẻ như nhận ra người kia. Nó tò mò lại gần, muốn nhìn lại cho kỹ.
Trương Đạt Dã một tay nhận ảnh chụp, một tay ấn đầu mèo của Tom xuống, sợ nó lộ cái gì.
Đâu phải chỉ có ấn tượng mà thôi, phải nói là ấn tượng sâu sắc ấy chứ. Cậu chẳng những từng gặp người này mà còn chôn đối phương rồi cơ.
Trương Đạt Dã nhìn ảnh chụp, sắp đặt ngôn ngữ một lát rồi trả lại ảnh: "Trông khá lạ mặt, chắc chắn là chưa từng tới quán rượu của tôi."
Nói dối bằng lời nói thật là đáng tin nhất, cậu dám chắc biểu cảm của mình không sơ hở chút nào.
"Ờ." Kuro tiện tay cất ảnh đi, tiếp tục uống rượu của mình, hoàn toàn không nhìn biểu hiện của Trương Đạt Dã.
"..." Đúng là lãng phí tình cảm của người ta, Trương Đạt Dã nói: "Không phải nói nhà họ có thế lực à? Sao tôi cảm thấy anh điều tra qua loa thế?"
"Từ đầu đã chẳng định tốn công phí sức điều tra rồi, nếu không thì người dẫn đội nên là trung tá T-Bone chứ không phải tên lười tôi đây."
Trương Đạt Dã không phản bác được, ngài cũng định vị bản thân chính xác quá đi chứ.
Kuro thuận miệng giải thích: "Dạo này chúng tôi hơi bận, thiếu tướng Kadar không có tâm trạng để quản mấy chuyện không đâu của đám quý tộc này. Mấy ngày nay... Được rồi, ngày mai cậu đọc báo là biết tin tức cụ thể ngay."
"Tóm lại là tin tức gì?" Ghét nhất kiểu người nói chuyện bỏ ngỏ thế này nhé.
"Tóm lại là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, điều tra quý tộc mất tích không có kết quả. Chờ khi nào về mà có người nghi ngờ tôi lười biếng thì cậu nhớ đứng ra làm chứng cho tôi nhé!" Kuro thả hai tờ tiền lên quầy, xoay người rời đi: "Tan tầm, tan tầm thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận