One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 535: Tom: Không phải mèo, mèo không làm (3)

Chương 535: Tom: Không phải mèo, mèo không làm (3)
Nếu không phải trường hợp không đúng, Gion chắc chắn sẽ ghẹo lại rằng 'Cậu không nuôi nổi thì giao Artoria -chan cho tôi nuôi'.
Tiếc là giờ không có tâm trạng. Cô vỗ về lương tâm, cảm thấy vui vì hai bên không va chạm gì, không thì khó mà xử lý cục diện rối rắm.
Trương Đạt Dã nói: "Thế thì cảm ơn cô. Nếu là hiểu lầm thì sẽ không gọi cho cô rồi. Nên dọn dẹp sâu mọt kiểu này sớm đi thì hơn, ảnh hưởng hình tượng của hải quân lắm."
"Tôi xử lý ngay đây." Trung tướng Gion cúp điện thoại, chuẩn bị tự mình đi để ý chuyện này, thậm chí muốn nhân cơ hội tiến hành đả kích ung nhọt trong nội bộ hải quân.
Không phải vì nể mặt Trương Đạt Dã mà vì bây giờ cô rất rảnh, lại còn rất hậm hực.
Thật ra thì Gion bận rộn chuyện bắt Doflamingo rất lâu rồi, chỉ là liên tục thất thủ mà thôi. Tiến triển lớn nhất gần đây là đoàn người Trương Đạt Dã giúp đỡ bắt được Diamante và Buffalo.
Chuyện này khiến Gion vui suốt mấy ngày, cảm thấy có hai người này trong tay là cơ hội bắt Doflamingo lớn hơn nhiều.
Nhưng ngàn vạn không tưởng được tên kia lại dám ra tay với thiên cống kim, lại còn một bước lên làm Thất Vũ Hải!
Ngay cả cấp dưới của Thất Vũ Hải là Diamante và Buffalo cũng được miễn tội thả ra. Đứng trước chuyện như thế, Gion cũng cảm thấy mình nghiêm túc làm kế hoạch giống một con ngốc.
Thế nên cô khó chịu, cực kỳ không vui. Cô đang định nhân lúc rảnh rỗi bắt ít hải tặc trút giận, đúng lúc có con chuột đụng vào họng súng.
Gion khẽ nghiến răng, một thiếu tá chi bộ nho nhỏ lại thiếu chút bức ra một hải tặc phiền hơn cả Thất Vũ Hải!
Rốt cuộc nên mắng gã khốn kiếp hay nên khen gã có khả năng?
Gion thề với hai chữ chính nghĩa sau lưng, tuyệt đối không tha cho con chuột này!
...
"Áu !"
"Oái!"
"Chuyện gì thế này?"
"Thiếu tá Nezumi!" *n
Quân hạm của thiếu tá Nezumi chưa đi bao xa, Trương Đạt Dã vừa cúp điện thoại đã nghe được tiếng gã kêu thảm thiết đi kèm với tiếng đám lính hải quân.
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh hai mắt nhìn nhau: "Chế tài tới nhanh như vậy à? Không giống nha. Dù sao thì hiệu suất cũng không cao đến mức ấy chứ hả?"
Nhìn thiếu tá Nezumi trên quân hạm nhảy vọt lên cao hơn cột buồm, Trương Đạt Dã hiểu ngay: "Tom, mày trêu gã à?"
Tom giang tay nhún vai, ý bảo không phải nó.
Nó chỉ thấy con chuột to kia chọc chủ nhân tức giận nên lén ném tí đạo cụ lên thôi.
Nhưng chính nó cũng từng thử mấy thứ kia rồi, không có tác dụng với chuột. Thế nên con chuột kêu thảm tuyệt đối không phải tại nó.
Chắc chắn không phải.
Tom ngậm một đầu ngón tay, nghiêng đầu suy nghĩ. Chắc không có chuột bị bẫy chuột kẹp đến thật đâu nhỉ?
Trương Đạt Dã mê mang. Tom sẽ không lừa cậu, dù nó làm chuyện xấu, muốn nói dối thì cũng sẽ viết nguyên chữ chột dạ trên mặt, không qua mắt cậu được.
Mà lần này nói nghiêm túc thì tính là chuyện tốt, nếu Tom làm thì sẽ thừa nhận rồi cầu khen ngợi mới phải.
Thế rốt cuộc là ai làm chuyện tốt?
"Chuyện tốt do ai làm đây hả?" Thiếu tá Nezumi kêu la như sấm. Gã vô tình dẫm trúng bẫy chuột. Nếu là bẫy chuột bình thường thì giẫm đôi ủng da lên cũng không thành vấn đề. Nhưng giẫm cái bẫy này một cái là chân sưng tướng lên luôn.
Thế còn chưa nói, khi gã vô thức ôm chân nhảy dựng lên, lại có ai ném cả đống đinh xuống boong!
Gã vừa đặt chân xuống là nhảy dựng lên luôn, nếu không phải lúc rơi xuống kịp thời phanh gấp dịch ngang sang bên cạnh thì bây giờ sau lưng đã thêm vô số lỗ thủng rồi.
Thiếu tá Nezumi tức nổ phổi, giận đến mức không chú ý tới cái ủng của mình cũng sưng theo chân luôn, không chú ý tới vì sao mình có thể nhảy cao như vậy, còn có thể phanh gấp giữa không trung.
"Mau đỡ tôi vào phòng chữa thương!"
"Vâng, thiếu tá!"
Hai tên lính hải quân khiêng thiếu tá Nezumi lên, nhưng đi tới cửa cầu thang thì một tên dẫm trúng vỏ chuối, một tên dẫm phải vỏ dưa hấu, cùng nhau ngã dập mông.
"Áu~~~" Thiếu tá Nezumi kêu thảm lăn từ bậc thang xuống.
"Khốn kiếp! Tụi bay muốn giết tao à?" Tuy ngã vỡ đầu chảy máu, chỗ rách da của thiếu tá Nezumi còn dài hơn Kuina nhiều, thế mà vẫn có sức hùng hổ được.
"Xin lỗi thiếu tá!" Lính hải quân vô tội bò dậy, nhanh chóng chạy xuống.
Nhưng khi hắn đỡ thiếu tá Nezumi dậy thì lại dẫm trúng cái bồ cào từ đâu ra không biết.
Cái bồ cào dựng thẳng dậy, đuôi gỗ thật dài nện mạnh lên mặt thiếu tá Nezumi.
"Thiếu tá!" Lính hải quân này lòng như tro tàn, giờ thì tiêu tùng, chắc mình không bị khởi tố mưu sát cấp trên chứ hả?
Thiếu tá Nezumi không đáp lời, bởi vì gã đã mất ý thức, cặp mắt xoay vòng vòng như nhang muỗi, trên mặt hằn vết đỏ thẳng đứng ghi chép lại lịch trình xui xẻo gã trải qua.

"Tom, đến đây nào, nhìn cho kỹ. 1, 2, Jango!"
Trung tướng Gion nói kế tiếp sẽ có người tới đưa bồi thường cho bọn họ, bảo họ chờ thêm một lát. Vì trong lúc chờ đợi có hơi nhàm chán nên Trương Đạt Dã đã rủ rê Tom bắt đầu chơi trò thôi miên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận