One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 209: Jinbe (1)

Chương 209: Jinbe (1)
Nữ hoàng Otohime hơi thấp thỏm hỏi: "Các con đến chọc cho nữ hoàng vui đấy à? Sẽ không đòi giấy về chứ?"
Lời này nghe mà xót xa. Trước hôm nay, nữ hoàng Otohime nỗ lực hơn 5 năm ròng rã, góp nhặt tổng cộng một trăm tờ giấy đủ chỗ cho 10 người ký tên, cũng tương đương với một nghìn chữ ký.
Mà số lượng cư dân đảo Người Cá lên tới năm triệu người.
Đặc biệt là sau khi tin tức về cái chết của Tiger lan truyền đã từng xảy ra tình huống mọi người tới đòi lại giấy ký tên, cố gắng bao năm trôi theo dòng nước.
Chẳng qua là tình huống ngày hôm nay không giống nhau, đám trẻ con cười bỏ giấy vào hòm: "Không đâu ạ. Mẹ bọn con cũng nói muốn ký tên đấy ạ!"
Hành động của đám trẻ như một luồng tín hiệu, người lớn cũng đều lục tục hành động.
"Nữ hoàng đã làm được đến bước này vì chúng tôi, chúng tôi sao có thể thờ ơ thêm nữa?"
"Tôi không biết loài người trên mặt biển thế nào. Nhưng tôi tin tưởng nữ hoàng."
...
Từng tờ, từng tớ giấy ký tên được giao lên, nhanh chóng chất đầy hộp giấy nho nhỏ. Nữ hoàng Otohime nhìn hộp giấy sắp đầy ắp, mắt rưng rưng, hưng phấn đến mức không biết làm sao cho phải.
Nhưng sự nhiệt tình của mọi người còn chưa chấm dứt: "Nữ hoàng thân mến, cái hộp nhỏ thế này không bỏ vừa nữa rồi!"
"Ngài biết quốc gia chúng ta có bao nhiêu người chứ?"
"Ngài mau đổi cái hòm lớn hơn chút đi!"
"Mọi người..." Nữ hoàng Otohime che miệng, con người luôn giỏi diễn giảng mà lúc lại chỉ biết lắp bắp nói cảm ơn với những người giao giấy ký tên.
May mà có tả đại thần nhân ngư cá ngựa bên cạnh, chỉ huy các binh lính dọn tới cái hòm lớn hơn: "Xin hãy bỏ giấy ký tên vào đây!"
Cái hòm càng lớn cũng khiến mọi người ùa lên càng nhiệt tình, cảnh tượng trao giấy ký tên mà sôi nổi như trạm tàu vào giờ cao điểm vậy.
Còn có hình ảnh rất hoạt hình, đó là một chiếc Keimi bé xinh trông cưng gần chết xen lẫn trong đám người, ngơ ngác bị lực lượng không biết tên dồn lên trên cùng, sau đó giao nộp cả người lẫn giấy ký tên vào trong hòm.
Trương Đạt Dã nhìn thấy, đi tới mò Keimi ra khỏi hòm, nói với hữu đại thần: "Phái người duy trì trật tự một chút đi, chẳng may có người bị thương thì không hay đâu."
"Vâng, phải rồi." Hữu đại thần vội vàng chỉ huy một đội binh lính đi duy trì trật tự, lại phái người trở về thành phố Long Cung điều thêm nhân viên tới.
Có người đưa lên một phần rồi quay trở lại: "Đại nhân Otohime, tôi lại ký thêm một phần nhé!"
Những người bên cạnh nhắc nhở: "Mỗi người chỉ có thể ký một lần thôi, lặp lại là vô hiệu lực!"
"Sao lại thế được? Thế thì tôi đi gọi bạn tới!"
...
Nghe lời này, cảm nhận được tấm lòng chân thành của mọi người, nữ hoàng Otohime không thể nhịn thêm được nữa, không màng hình tượng khóc òa lên, nước mắt bắn tóe ra như vòi nước.
Quá lâu, cô chờ đợi ngày này quá lâu rồi, ngày này qua ngày khác diễn thuyết khắp nơi trong vương quốc, không ngừng trợ giúp những người gặp phải tai nạn, dạy mọi người kiến thức trên mặt đất...
Hết thảy nỗ lực của cô rốt cuộc nở ra một đóa hoa xinh đẹp vào hôm nay, hơn nữa ngày nào đó sẽ kết ra trái cây ngọt ngào.
Nữ hoàng Otohime cảm thấy gần đây thật sự quá thuận lợi, chẳng những bình an từ Mary Geoise trở về, lấy được thư do đích thân quý tộc thế giới viết, còn kết bạn với vài nhân loại hiền lành, hôm nay lại được nhiều người ủng hộ như vậy nữa…
Thậm chí cô cảm thấy toàn bộ may mắn đời này đều tiêu xài hết ở mấy ngày nay mất rồi.
Nữ hoàng Otohime phí công dùng tay áo rộng lớn lau nước mắt rơi mãi không xong, mặc sức xả hết toàn bộ ấm ức cũng như chua xót suốt mấy năm nay ra ngoài. Có được ngày hôm nay thật tốt quá rồi!
Người bên cạnh nữ hoàng Otohime thấy cô mừng đến phát khóc thì đều thật lòng thật dạ vui vẻ vì cô.
Trương Đạt Dã lại nhỏ giọng nói với Artoria: "Artoria, giúp họ canh chừng một chút."
"Hả?" Artoria khó hiểu nhìn cậu.
Trương Đạt Dã giải thích: "Tuy có nhiều người như vậy ủng hộ hành động của nữ hoàng Otohime, nhưng chắc chắn cũng tồn tại người kiên quyết phản đối. Có lẽ nhiều kẻ căm hận loài người sẽ lựa chọn phương pháp cực đoan."
Artoria lập tức hiểu ý của cậu: "Ý cậu là ám sát à? Tôi hiểu rồi."
Trương Đạt Dã không nhớ rõ nữ hoàng Otohime gặp ám sát khi nào, lại không tiện tiết lộ cốt truyện trước, chỉ đành tiến hành đề phòng một chút. Sau này còn phải nhắc nhở bọn họ đề phòng những kẻ cực đoan kia mới được.
Lúc này, ở góc quảng trường, một người cá có làn da màu xanh da trời mập mạp đang đứng chung một chỗ với nhân ngư tóc dài, cùng nhau quan sát đám người nhiệt tình.
Đó là Jinbe và Aladine - bác sĩ kiêm thuyền phó của băng hải tặc Mặt Trời.
Jinbe cầm ống điếu trong tay: "Nữ hoàng thật sự dựa vào nỗ lực của chính mình để tạo ra hy vọng đấy nhỉ."
Aladine khoanh hai tay trước ngực: "Nếu thật sự có nhiều người ký tên, có lẽ sẽ thay đổi được vận số của đảo Người Cá thật đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận