One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 291: Vật họp theo loài

Chương 291: Vật họp theo loài
Vấn đề là làm sao để minh tưởng thì cậu chịu, cứ để Diệp Ngôn tự mình suy nghĩ đi.
Sharkler nhắc nhở: "Đều nghỉ ngơi xong rồi thì lên quét dọn boong thuyền đi, mấy chú đóng thuyền dặn dò phải vệ sinh thường xuyên, đặc biệt là sau khi trải qua sóng to gió lớn như vậy."
Con thuyền dài hơn bốn mươi mét, chỉ tính diện tích boong thuyền cũng đã mấy trăm mét vuông, dọn rửa boong thuyền lại đơn giản như quét dọn mặt đất, nếu thiếu người thì đúng là chuyện vô cùng mệt mỏi.
Thế là 'nhà tư bản' Trương Đạt Dã nhìn chằm chằm Diệp Ngôn, lộ ra nụ cười hiền lành.
Diệp Ngôn phòng bị ra mặt: "Sao? Chèn ép công nhân viên mới à?"
Trương Đạt Dã cười càng hiền hòa: "Đảm bảo là không có ý đấy. Tôi chỉ muốn nói, có phải ngày thường Cờ yêu nhà cậu rảnh rỗi lắm không?"
Lúc này, hai Cờ yêu đang phụ trách đứng gác hóa thành khói bay vào phòng ăn, chui vào Cờ quái vật vàng của riêng mình, một con trong số đó trước khi đi vào còn nói: "Đến giờ rồi chủ nhân, nên đổi ca! Lỗ Đại Sơn to cao lại mạnh khỏe, thích hợp làm việc thể lực nhất!"
"Tai Cờ yêu đều thính thế cơ à? Đứng gác bên ngoài vẫn nghe được chúng ta nói chuyện?" Trương Đạt Dã nhớ hai đứa này vừa rồi chia nhau đứng ở đầu thuyền và đài quan sát cơ mà.
Diệp Ngôn giới thiệu: "Nó là Tùy Phong Nhĩ, từng làm tình báo, am hiểu nghe góc tường nhất. Vừa rồi chắc chắn nó lại nghe lén. Con còn lại là Kim Nhị Bằng, thị lực còn đáng gờm hơn chim ưng, rất thích hợp đứng gác tuần tra."
Artoria ngạc nhiên. Vừa rồi cô không nhận ra có người nghe lén. Tuy nói cô tập trung phần lớn sức chú ý tại đồ ăn ngon, nhưng chút khoảng cách từ khoang thuyền đến boong thuyền thì lẽ ra cô không bỏ sót mới phải.
Thụy Manh Manh kinh ngạc: "Đấy chẳng phải Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ à?"
"Coi như vậy đi, nói thế đề cao chúng nó quá. Chẳng qua là hai kẻ thích rình coi và nghe lén thôi." Cách thức ở chung của Diệp Ngôn và chúng Cờ yêu vừa giống chủ tớ, vừa giống bạn xấu: "Sáu đứa chúng mày đừng giả chết, mau cút ra đây làm việc!"
Từ sáu Cờ quái vật vàng còn lại lần lượt bốc lên sương mù xanh đậm, dần ngưng tụ thành hình, duy trì bộ dáng giống thần đèn trong Aladine.
Sáu Cờ yêu bay tới trước mặt Trương Đạt Dã, sắp hàng cao thấp lộn xộn, trận hình rất có khí thế. Một tên đầu lưỡi cực dài trong số đó nói: "Dẫu gì năm đó tôi cũng là đại yêu vương danh chấn nhất phương, cậu lại dám xúi giục chủ nhân ra lệnh cho chúng tôi làm việc như thế, có phải quá mức càn rỡ không hả!"
Mấy tên khác rối rít phụ họa: "Đúng đấy, một người phàm mà thôi. Đừng có phách lối!"
Bầu không khí trong phòng ăn thoáng chốc có vẻ giương cung bạt kiếm.
Trương Đạt Dã lại chẳng buồn sợ mấy thứ này: "Khuyên chúng mày chỉnh lý thái độ cho tốt một chút, bằng không lát nữa sẽ trừ lương đại ca chúng mày."
Chúng Cờ yêu mặt mày cứng đờ, đồng loạt hiện trọn vẹn nguyên hình đáp xuống đất, quỳ rạp nói: "Ông chủ xuống tay lưu tình, chúng tiểu nhân lập tức đi làm việc!"
"Hai tên khốn kiếp Tùy Phong Nhĩ và Kim Nhị Bằng không nghĩa khí gì cả!"
"Lần sau cùng làm thịt chúng nó!"
"Đánh cho chủ nhân cũng không nhận ra chúng nó luôn!"
Chúng Cờ yêu hùng hổ chạy ra khoang thuyền, tuy trông tên nào tên nấy oai phong ngang ngược, thực tế lại chẳng có miếng liêm sỉ nào, giống với chủ nhân của chúng. Đây chắc hẳn được xưng là vật hợp theo loài, người sống theo bầy.
Tom tò mò nhìn chúng Cờ yêu chui ra chui vào mấy lá cờ nhỏ kia. Tưởng là ma thì nó còn sợ cơ, nhưng giờ xem ra… chơi vui phết?
Tom vươn móng mèo ra sau lưng Diệp Ngôn, nắm chặt lá cờ Tùy Phong Nhĩ vừa chui vào lắc thật mạnh, lắc đến mức mồ hôi đầy đầu rồi ném Cờ quái vật vàng xuống đất, không hiểu vì sao không lắc ra cái gì.
Thái độ của Diệp Ngôn với chú mèo có tài nấu nướng tuyệt vời này rất tốt, cậu ta xoa đầu Tom nói: "Mày không phải là Người Cầm Canh, cầm Cờ quái vật vàng cũng vô dụng. Bên trong là không gian đặc thù, có lắc thế nào thì chúng nó cũng không cảm giác được gì."
Nhưng cậu ta vừa nhặt Cờ quái vật vàng lên, Tùy Phong Nhĩ đã ngã chổng ngược từ bên trong ra.
"Ụa..." Tùy Phong Nhĩ béo lùn vịn ghế nôn ọe: "Chủ nhân, ngài có việc gì thì gọi thẳng tôi không được hả? Vì sao lại lắc muốn mạng thế… Ụa, tôi chóng mặt quá đi."
"Đùa gì thế? Làm gì có Cờ yêu nào chui trong Cờ quái vật vàng mà còn bị lắc đến mức buồn nôn?" Chuyện này không phù hợp với logic của Diệp Ngôn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Tùy Phong Nhĩ không giống giả vờ, vậy thì vấn đề chỉ có thể tại…
Diệp Ngôn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tom.
Tom nhún vai, mặt mày vô tội. Không liên quan gì đến mèo cả, cậu vừa nói lắc cũng vô dụng cơ mà.
Để chứng minh sự phi lý của Tom, một con Cờ yêu khác, Kim Nhị Bằng cũng trúng chiêu, đứng nôn khan chung với Tùy Phong Nhĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận