One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 660: Anh em ruột thịt thân thiết của tôi (1)

Chương 660: Anh em ruột thịt thân thiết của tôi (1)
Trương Đạt Dã hạ giọng nói thầm với cô bé: “Anh nghĩ thử rồi, dẫn cả nhà bọn họ đi cùng cũng được, đến lúc đó chúng ta có thể dọn dẹp căn phòng đầy ắp gấu bông nào đó để 3 người họ vào ở, còn chủ nhân của căn phòng kia thì ngủ trên boong thuyền. Có được không?”
Perona quay người lại nắm chặt tay Nami, chân thành nói: “Những năm này không có bọn tớ bên cạnh, cậu nhất định phải học tập cho thật giỏi nhé!”
...
Để giúp Nami chọn sách thì phải nhờ đến Sharkler, dù những lúc buồn chán Trương Đạt Dã cũng đọc khá nhiều sách nhưng chỉ đọc cho vui, trình độ tri thức thực tế của cậu thậm chí còn không bằng một hàng hải sĩ ở cấp độ nhập môn, cậu sợ chọn sai sẽ dạy hỏng học sinh.
Sharkler thấy Trương Đạt Dã coi trọng Nami như vậy nên vừa chọn sách vừa giảng giải một vài kiến thức cơ bản cho cô bé, tiện thể coi đó là cơ sở ra đề thi để kiểm tra cô bé. Kết quả khiến Sharkler rất kinh ngạc, câu nói ‘học một biết mười’ có lẽ chính là chỉ kiểu người như Nami.
Thế là Sharkler khởi động Super Mode ngay tại chỗ, dùng tốc độ tay như thể bị động kinh sao chép lại những nghiên cứu của mình cho Nami thành cuốn sổ ghi chú.
Sổ tay này chẳng những ghi lại vài điểm kiến thức quan trọng mà còn có kinh nghiệm hàng hải Sharkler đúc kết được trong khoảng thời gian ra khơi này, là kiến thức rất quý giá với hàng hải sĩ nhập môn.
Nami nhét sổ ghi chú vào trong quần áo và ôm chặt như nhặt được kho báu, xem ra thói quen giấu đồ vật trong quần áo này đã được cô bé dưỡng thành từ nhỏ, chẳng trách sau khi lớn lên Nami rất thích nhét những món đồ quan trọng như gậy thời tiết Clima-Tact và Den Den Mushi vào trong cổ áo.
Vì đống sách chồng chất mà Sharkler chọn ra còn cao hơn cả Nami nên Trương Đạt Dã đã cung cấp cho cô bé dịch vụ giao hàng đến tận nhà, vừa hay Perona và Wendy muốn đến chơi ở vườn quýt của nhà Nami, Nojiko và Nami cũng muốn tặng một ít quýt làm quà đáp lễ.
Hôm nay Bellemere vừa bước qua lằn ranh sống chết, tâm trạng của cô hơi chịu ảnh hưởng. Dù lúc cô vẫn là lính hải quân cũng từng suýt chết trên chiến trường, nhưng khi đó cô không hề bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, hoàn toàn khác với cảm nhận lúc này.
Có lẽ là vì để phát tiết, cũng có lẽ là vì muốn chúc mừng nên buổi trưa hôm nay Bellemere uống hơi nhiều, đến khi bữa tiệc kết thúc cô đứng còn không vững, cuối cùng Genzo đành đưa cô về nhà.
Sau khi xác nhận Bellemere chỉ là uống say chứ không sao, Nojiko và Nami bị Perona lôi ra ngoài chơi, Genzo nói rằng mọi việc trong nhà đã có hắn rồi, đám nhỏ không cần lo lắng.
Mấy tiếng trôi qua, Bellemere choáng váng mở mắt, cảm thấy hơi đau đầu.
Genzo vội vàng rót nước cho cô, khuyên nhủ: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy.”
Bellemere không trả lời hắn và cũng không nhận lấy cốc nước từ tay hắn. Cô kéo cổ áo của mình ra, cúi đầu nhìn vào bên trong.
Genzo bị cô dọa đến mức vội lùi về phía cửa, nước trong cốc sánh ra ngoài một nửa: “Cô làm cái gì thế hả? Tôi còn đang ở đây đấy nhé! Phải biết chú ý hình tượng của mình chứ!”
“Ài~” Bellemere giả bộ thất vọng: “Quý ngài Genzo không nhân cơ hội làm gì đấy với tôi à? Đúng là đồ gan thỏ đế~”
Genzo gầm lên: “Ai lại làm loại chuyện đó với cô chứ!”
Bellemere chớp chớp mắt, giả bộ vô tội: “Tôi nói là giúp tôi lau mặt lau gì đấy thôi. Quý ngài Genzo đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”
Mặt Genzo đỏ lựng, giận đến mức 2 ria mép cong vểnh lên, hắn lại bị cô nàng lưu manh này chọc ghẹo nữa rồi. Hắn nặng nề đặt cốc nước xuống bàn, tức giận nói: “Nếu cô đã tỉnh thì tự mình rửa mặt đi!”
Genzo quay người đi ra ngoài thì thấy vẻ mặt chấn động của Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã đứng ngay cửa, nhìn động tác kéo cổ áo của Bellemere rồi lại nhìn gương mặt mo đỏ bừng và cái trán đổ đầy mồ hôi của Genzo: “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy 2 người, tí nữa tôi quay lại sau nhé.”
Tom bên cạnh tò mò vươn cổ nhìn vào, Trương Đạt Dã tiện tay nhét một chồng sách vào lòng Tom để chắn tầm nhìn của nó: “Trẻ con đừng nhìn ngó lung tung. Đi thôi, đến vườn quýt tìm đám Nami chơi trước vậy.”
Genzo ngây người mất mấy giây, thấy bóng lưng Trương Đạt Dã và Tom càng chạy càng xa thì cuống cuồng đuổi theo: “Đừng đi mà!”
Mấy phút sau, bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn, Trương Đạt Dã và Tom cùng lúc nhấp ngụm nước trà, an tĩnh lắng nghe Genzo mặt đỏ tới mang tai giải thích sự tình vừa rồi.
Bellemere cũng hơi đỏ mặt, bình thường cô thường xuyên đùa giỡn Genzo nhưng đây là lần đầu tiên bị người ngoài nhìn thấy… Rõ ràng cô ấy chẳng hề nhớ tình cảnh lúc mình say rượu ban trưa.
Genzo nói đến cuống họng khô khốc: “Tóm lại, sự việc không phải như cậu tưởng tượng đâu!”
Trương Đạt Dã gật gù: “À há, tôi tin chú.”
“Tôi biết loại chuyện này rất khó để người khác…” Genzo ngẩng phắt lên: “Cậu tin á?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận