One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 143: Phá nhà chuyên nghiệp? (2)

Chương 143: Phá nhà chuyên nghiệp? (2)
Bốn người vươn tay về trước, hai chân chỏng gọng đều tăm tắp, tư thế vấp ngã rất chi là tiêu chuẩn, chẳng qua không đáng yêu tí nào thôi.
Xích sắt rơi xuống đất “loảng xoảng”, nô lệ bị nhân viên cửa hàng túm hơi lảo đảo rồi đứng vững lại ngay, ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt.
Tuy nhìn rất đã cái bụng, nhưng hắn nào dám cười, còn chẳng dám nhúc nhích mảy may, sợ mình bị giận chó đánh mèo trả thù.
"Á!"
"Gớm quá!"
"Đau quá!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bốn người mờ mịt đỡ trán đứng lên, muốn nhìn xem thứ gì vướng chân mình.
Tom đang tàng hình ưỡn ngực ngẩng đầu, chân giơ lên, mấy ngón chân còn nghịch ngợm múa may. Nó là dân ngáng chân chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, cây chổi, cái ghế trong tiệm nhao nhao bay lên, chia nhau nện vào đầu bốn người.
Ba người té xỉu tại chỗ, chỉ có nhân viên cửa hàng che cục u đỏ chót trên đỉnh đầu hô đau.
Cái ghế nện hắn ta khựng lại một lát, sau đó đập thêm phát nữa mới đánh cho đầu hắn sao bay đầy trời.
Các nô lệ trong tiệm an tĩnh vài giây, sau đó hiểu rằng có người tới cứu mình, lập tức sôi trào:
"Cứu tôi với!"
"Xin ngài hãy cứu tôi!"
"Ân nhân!"
...
Nghe tiếng ồn ào, Trương Đạt Dã tìm giấy bút trên bàn tới, viết một dòng "Bảo bọn họ yên tĩnh một chút" rồi giao cho nô lệ bị dẫn ra ngoài kia.
Người nọ nhận giấy, sững sờ một lát mới hiểu, lập tức giơ tờ giấy về phía đám người, ra hiệu im lặng: "Tỉnh táo lên, nếu thu hút sự chú ý từ bên ngoài sẽ thêm phiền phức cho ân nhân!"
Thụy Manh Manh đã tìm được chìa khóa từ trên người ông chủ tiệm, nghe theo Trương Đạt Dã lựa chọn giữa các nô lệ, thả người có chọn lọc.
Số tiền trên người quý tộc nhỏ kia đại khái đều thành lộ phí cho đám người. Trương Đạt Dã nhìn theo bọn họ ngàn ân vạn tạ rời đi, sau đó mới cân nhắc xem xử tiệm này kiểu gì.
Bởi vì bên cạnh còn có cửa hàng bình thường nên nếu dùng pháo hoặc phóng hỏa thì sợ ảnh hưởng người vô tội.
Nghĩ một lát, Trương Đạt Dã đấm vào lòng bàn tay một cái. Mình có dân chuyện nghiệp ở đây cơ mà: "Tom, tiếp đến là khâu phá nhà mày am hiểu nhất đấy. Xông lên, hủy luôn tòa nhà này đi!"
Khoảng trống trước mặt Trương Đạt Dã chợt nhô ra vài dấu hỏi chấm, là mấy dấu xuất hiện trên đỉnh đầu Tom: Sao ngài lại bôi nhọ trong sạch của mèo như vậy? Mèo chỉ là một chú mèo nhỏ đáng yêu thôi. Mèo am hiểu phá nhà bao giờ?
Nói thế nào chăng nữa, Tom đều không cảm thấy mình có năng khiếu phá hoại nhà cửa.
Trương Đạt Dã đành phải đổi cách nói: "Thế mày có thể thiết kế một cái bẫy chuột cỡ lớn cực mạnh, cực phức tạp trong nhà này không?"
Tom nghe đến đây thì hưng phấn hẳn lên, nằm rạp lên bàn cầm bút ngoáy ra mười mấy bản vẽ phức tạp, mỗi đường cong đều bị Tom dùng thước đo đạc cẩn thận, chính xác mười phần.
Mấy phút sau, Tom cầm bản vẽ gật gù thỏa mãn, sau đó túm lấy cái búa và cái cưa khởi công.
Ván gỗ, dây thừng, thùng nước, cái kéo... Toàn bộ vật dụng có thể thấy được đều bị Tom lợi dụng, dù là tìm không thấy thứ thích hợp ở đây thì nó cũng mò được vật thay thế từ sau lưng chính mình.
Năm phút sau, toàn bộ không gian trong nhà gần như bị Tom dùng đủ loại đồ vật chen đầy, nhiều chỗ vách tường bị Tom phá đi, cưa thành tấm ván gỗ thích hợp để dùng.
Ngoài miệng nói không biết phá nhà, thật ra bên trong căn nhà đã bị nó đục cho thủng trăm ngàn lỗ.
Đám người Trương Đạt Dã vì không quấy rầy Tom thiết kế nên đã tha "Người không có phận sự" đến sát góc tường.
Cuối cùng, Tom còn cố ý vẽ một dấu gạch chéo đỏ chót giữa sàn nhà trống, đánh dấu hoàn thành quá trình chế bẫy.
"Sếp, Artoria, hai người cảm thấy thứ thầy Tom làm là bẫy chuột thật à?" Thụy Manh Manh vẫn duy trì vẻ mặt kinh hãi từ đầu đến giờ, tuy chẳng ai nhìn thấy cả.
Artoria bình tĩnh nói: "Nó nghĩ như thế thì tức là như thế."
Trương Đạt Dã gật đầu: "Chính xác. Tóm lại, mau đưa đám người này qua chỗ đó."
Ông chủ, nhân viên cửa tiệm và khách hàng đến mua nô lệ, cộng thêm đám nô lệ từng là hải tặc đều bị chất đống đến chỗ Tom đánh dấu gạch chéo.
Có thể thoải mái mua nô lệ ở đây cũng chẳng khác gì đám buôn người cả. Tiện thể xử luôn cho rồi.
"Vấn đề mới đây. Chúng ta ra ngoài kiểu gì bây giờ?" Trương Đạt Dã nhìn lướt qua, cửa trước lẫn cửa sau đều bị cạm bẫy của Tom ngăn cản. Muốn đi á, không có cửa đâu.
Cuối cùng, ba người một mèo đành phải chọc một cái lỗ ở góc tường mới ra được.
Sau khi rời đi một đoạn, ba người một mèo dừng cạnh một gốc cây, để bóng râm của cây che dấu bóng người của mình. Trương Đạt Dã nhỏ giọng thì thầm: "Làm thế nào để kích hoạt bẫy này?"
Tom khoa tay múa chân, nhưng nó tàng hình nên có ai thấy đâu. Thế là nó đành dùng ngón tay viết chữ dưới đất: "Đợi thêm hai phút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận