One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 478: Trên thuyền này có ai bình thường không (3)

Chương 478: Trên thuyền này có ai bình thường không (3)
Perona hơi hiểu Sharkler rồi, nếu từ chối thì hắn sẽ bắt đầu nói đến tầm quan trọng của việc chăm sóc răng miệng cũng như kinh nghiệm của mình. Cảm giác còn phiền hơn nghe Trương Đạt Dã giảng đạo, thôi thì cứ ngoan ngoãn nhận đi.
Tuy Wendy không hiểu ra sao nhưng vẫn cảm ơn liên tục.
Carla cầm bàn chải và kem đánh răng Sharkler đưa cho mình mà ngơ ngác ra mặt: "Sao ăn cơm mà anh lại mang bàn chải đánh răng với kem đánh răng theo người?"
"Đương nhiên là để tiện cho việc bảo vệ răng." Sharkler nhanh chóng cơm nước xong, sau đó trình diễn cho Carla xem bàn chải đánh răng cỡ bự của mình, vừa đánh răng vừa rời phòng ăn.
"Sao thế Carla?" Wendy chú ý tới ánh mắt Carla không đúng.
Carla nói: "Không có gì, tớ nhớ lại hồi mới gia nhập hội Fairy Tail, cảm giác mọi người đều là người kỳ lạ, phải tốn rất nhiều thời gian mới quen. Đến nơi này, tớ còn tưởng đồng bạn mới đều bình thường, thế mà..."
Carla lia mắt nhìn Trương Đạt Dã giành ăn đùa với Tom, kết quả là bắt đầu nháo nhào với nhau; nhìn cái khay trước mặt Artoria chất thành núi nhỏ; nhìn Thụy Manh Manh với phong thái khác hẳn khi chiến đấu; lại nhìn Diệp Ngôn vẫn đang mặc quần áo kẹo hồ lô đến tận bây giờ. Chưa kể người xương khô, người máy, cô bé ma…
Carla đỡ trán: "Hình như người trên thuyền này cũng không bình thường tí nào..."
Wendy thì vui vẻ cười rộ lên: "Thế không tốt à? Cảm giác như một hội khác ấy."
"Nói cũng phải, bầu không khí như vậy càng khiến chúng ta thích ứng tốt hơn." Carla cảm thấy mình chắc mình cũng có vấn đề gì đấy.

"98, 99, 100! Phù…" Wendy thực hiện cái gập người cuối cùng xong, nằm liệt trên đệm thở hắt ra.
"Wendy, không sao chứ?" Carla quan tâm hỏi.
Wendy ngồi dậy, lắc đầu nói: "Ừ, tớ không sao, mới chỉ là bắt đầu thôi. Cả Carla nữa đấy, đừng ép bản thân quá."
"Tớ không ép mình, đã bảo muốn rèn luyện cùng Wendy rồi mà." Carla cũng gập người cùng Wendy, chắc tại cấu tạo cơ thể mèo nên hoàn thành nhanh hơn Wendy một bước.
Một chiếc mèo trắng nhỏ nằm dưới đất gập người, Trương Đạt Dã suýt bị sự dễ thương này làm máu mũi phun trào.
Tom vốn cũng định tập chung với Carla, dưới tình huống nó cố ý huênh hoang thì gập người nhanh đến mức xuất hiện bóng chồng.
Sau khi gập người xong Tom còn không chịu thôi, nâng tạ chạy đến trước mặt Carla show cơ bắp. Nó trình diễn một hồi, cảm thấy không đủ hấp dẫn nên lại lấy máy phát đĩa và đàn ra hát nhép.
Cuối cùng Tom bị Trương Đạt Dã lấy lý do quấy nhiễu huấn luyện ném ra khỏi phòng võ đạo. Cậu không phản đối Tom theo đuổi tình yêu, chẳng qua là ngăn cản hành vi thấy sắc quấy rầy của nó.
Tom dán tai lên cửa suy tính cách giải quyết. Nếu là chó canh cửa thì nó sẽ nghĩ cách dụ chó ra ngoài hoặc đánh chó ngất xỉu để lẻn vào, nhưng chủ nhân canh cửa… Nan giải thật, thôi thì đi nấu cái gì ăn vậy.
"Nghỉ ngơi năm phút, chuẩn bị hạng mục tiếp theo, hít đất 100 lần." Sau khi chiếc mèo quấy rầy đi rồi, Trương Đạt Dã tiếp tục bố trí kế hoạch rèn luyện cho Wendy. Cậu bắt chước biện pháp của thầy Saitama, mục đích chủ yếu hôm nay là xem giới hạn chịu đựng của Wendy.
Trẻ con bình thường sẽ chẳng chịu nổi dằn vặt như vậy, mà Wendy thì không phải trẻ con bình thường.
Ma lực, thể lực cũng như lực lượng sinh mệnh của thế giới Fairy Tail có liên hệ chặt chẽ với nhau. Ma đạo sĩ không có ma lực thì còn chẳng đứng nổi, sau khi có ma lực thì dù bị kẻ địch đánh gần chết cũng có thể bật dậy chiến đấu tiếp.
Cho nên chỉ cần rèn luyện lực lượng sinh mệnh nhiều hơn là ma lực cứ thể tăng trưởng tự nhiên. Về lâu về dài, ma lực đủ nhiều thì chính là kẻ mạnh.
"Vâng!" Wendy và Carla đáp lại rất hăng hái.
"Tại sao... Đến cả em cũng phải tập chung hả!" Perona chỉ gập được 20 - 30 cái đã chỉ muốn nằm không dậy nữa.
Trương Đạt Dã nói: "Chỉ hơi sửa lại giờ học thể dục hàng ngày của em thôi mà. Chẳng phải em cũng thích thể dục nhịp điệu đấy còn gì?"
"Cái này mệt hơn thể dục nhịp điệu nhiều, em không muốn tập!" Perona duỗi thẳng tay lăn lộn trên đệm chơi xấu.
Em là Umaru chan chắc? Trương Đạt Dã nghĩ không biết có nên dùng coca với khoai tây chiên dụ dỗ con bé không.
Wendy thử khuyên nhủ: "Anh Đạt Dã, Perona không muốn tập thì cũng không cần ép cậu ấy chứ ạ?"
"Wendy! Cậu tốt nhất!" Perona dừng lăn lộn, ôm Wendy cọ lấy cọ để, mừng rỡ xong thì xụ mặt ra vẻ tội nghiệp nhìn sang Trương Đạt Dã.
Anh đây miễn dịch với đáng yêu nhé! Trương Đạt Dã phẩy tay: "Được rồi, được rồi. Vậy em tập một bài thể dục nhịp điệu rồi đi tìm Tom chơi đi."
Nghĩ kỹ thì Perona không giống những người còn lại. Hiện tại con bé không lo cơm áo, vấn đề an toàn cũng không cần để tâm. Tuy đi du lịch với mọi người vẫn thỉnh thoảng có chút sầu não nhưng mỗi ngày đều sống vui vẻ, không có ham muốn trở nên mạnh mẽ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận