One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 392: Anh giẫm anh cũng tê thôi (2)

Chương 392: Anh giẫm anh cũng tê thôi (2)
Trung tướng Gion cũng không nói gì nhiều, bị một con mèo và một đứa trẻ con trêu ghẹo một lát không tính là tra tấn tàn nhẫn nỗi gì. Với cả cô cũng không có thói quen đồng tình hải tặc:
"Diamante, cán bộ cấp cao của băng hải tặc Donquixote; Buffalo, nhân viên chiến đấu. Lâu rồi không gặp."
"Lại là cô." Diamante cũng rất quen thuộc với trung tướng Gion: "Đừng có mà đắc ý. Nếu định dùng bọn này làm mồi dụ thì thôi đi, Joker còn lâu mới mắc mưu."
Trung tướng Gion cười nói: "Chuyện như vậy sao có thể nói chính xác được? Thật ra tôi khá tò mò, anh bị đánh bại thế nào vậy."
Ánh mắt Diamante láo liên: "Do tôi khinh địch, không thể chiến thắng nữ kiếm sĩ tóc vàng kia."
"Artoria - chan à?" Vậy hắn thua cũng không tính là oan.
Trương Đạt Dã không nể mặt tí nào: "Không, hai tên này thua Tom đấy."
Tom phối hợp ngẩng đầu ưỡn ngực, bởi vì động tác quá nhanh làm cái mũ sụp xuống che mắt. Nó đỡ mũ thẳng lên, sau đó tiếp tục đứng nghiêm.
Diamante vội vàng bác bỏ: "Nói bậy, sao tôi có thể bại bởi một con mèo? Là do nữ kiếm sĩ kia quá mạnh, không hổ là kiếm sĩ có thể đấu với kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới mà khó phân cao thấp. Tôi đây thua tâm phục khẩu phục! Không cần nói thêm gì nữa, đưa tôi đi đi."
Tom bĩu môi, bất mãn dùng giáo dài chọc chọc mông Diamante.
Diamante cắn chặt răng không nói tiếng nào, không thể nhảy cẫng lên nữa, mất hết thể diện bây giờ.
Bởi vậy, mọi người cứ thế trơ mắt nhìn làn da từ cổ hắn trở lên trắng bệch, sau đó đỏ bừng, sau đó xanh mét, cuối cùng tím tái. Diamante cắn chặt môi, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được: "Á!"
Ánh mắt của trung tướng Gion và đám lính hải quân ngước từ dưới lên trên nhìn theo Diamante nhảy cao rồi lại cúi xuống theo hắn rơi xuống mặt đất, lộ vẻ khinh bỉ.
Đau một tí mà nhảy cao như vậy, còn thét như heo bị chọc tiết. Cấp cao của băng hải tặc Donquixote có thế thôi à?
Diamante bi phẫn nhìn ánh mắt của bọn họ, lòng tràn đầy ấm ức. Nếu là các cô thì còn nhảy cao hơn tôi đấy! Con mèo kia tuyệt đối có vấn đề!
Trương Đạt Dã xem hiểu vẻ mặt của Diamante lập tức nhớ lại thoại của vị diễn viên hài kia: “Anh giẫm anh cũng tê thôi.”
Mà sau khi trả thù kẻ nói dối này, Tom hài lòng cất giáo dài, phủi phủi tay, ẩn sâu công và danh.
"Lần này may có mọi người giúp đỡ." Trung tướng Gion để cấp dưới áp giải Diamante và Buffalo rời đi.
Trương Đạt Dã khoát tay: "Không cần khách sáo như thế. Chúng ta cũng xem như người quen, cô không trừ bớt tiền thưởng của chúng tôi là được."
"Hở? Không phải giúp một tay theo nghĩa vụ à?" Trung tướng Gion trưng ra vẻ ngạc nhiên, tủi thân: "Rõ ràng tôi đã tặng cậu hẳn hai còng tay Hải Lâu Thạch quý giá rồi."
Trương Đạt Dã nhìn là biết cô nàng diễn mà thôi, cũng hùa theo ra vẻ giật mình nhớ tới: "Ờ đúng rồi. Cảm ơn cô đã nhắc tôi. Nhớ trả còng tay Hải Lâu Thạch cho tôi đấy."
Trung tướng Gion chống nạnh mắng: "Đạt Dã - chan vẫn như trước kia, chẳng đáng yêu gì cả."
"Cô không giữ lại tí uy nghiêm trước mặt cấp dưới à?"
"Sao phải giữ uy nghiêm, thế này không tốt hả?" Trung tướng Gion đánh mắt quyến rũ với nữ binh mình dẫn theo.
"Thế này tốt lắm!" Mấy nữ binh đứng gần cười hì hì, hôn gió đáp lại.
Trương Đạt Dã không hiểu ra sao, đường đường một trung tướng lại ra vẻ dễ thương trước mặt cấp dưới như thế mà cũng được á? Nhưng ngẫm tới bộ dáng của Garp thì cậu bình thường trở lại.
Bình thường thế nào đều không sao cả, lúc cần đánh nhau không im ỉm là được rồi. Không phải ai cũng có thể giống đại nhân Buggy, cực kỳ có uy trước mặt cấp dưới.
"Lại nói, hình như đội ngũ của cậu nhiều ra mấy người nhỉ. Không giới thiệu à?" Trước kia lúc còn ở quán rượu, trung tướng Gion chưa từng gặp Diệp Ngôn, Brook và Perona.
Lúc cô ấy tới đã lập tức để ý rằng cô bé chơi cùng Tom là một năng lực giả. Bộ xương khô kia nhìn sao cũng không phải người thường rồi. Còn cậu thiếu niên kia… Tạm thời chưa nhìn ra gì cả, nhưng đảm bảo là không đơn giản tí nào đâu.
Giới thiệu sơ qua cũng không phải chuyện to tát, chẳng qua là có vài chuyện không thể nói: "Đây là Người Cầm Canh Diệp Ngôn, đặc biệt chịu trách nhiệm gác đêm trên thuyền."
"Chào cô." Diệp Ngôn chào hỏi đơn giản, trong đầu bận nghĩ xem có nên đặt làm một bộ đồng phục hải quân hay không. Cái áo choàng kia trông ngầu vãi, chẳng qua… mà không hiểu thì hỏi đi: "Xin hỏi tôi có thể mặc đồng phục hải quân không ạ?"
"Cậu thích đồng phục hải quân à? Chỉ cần gia nhập hải quân là được mặc thôi." Rốt cuộc trong số những người này có một người hứng thú với hải quân. Nhưng trung tướng Gion cứ cảm thấy chuyện này sẽ không quá thuận lợi.
"Không phải. Tôi thích hành vi nghệ thuật, vừa nghĩ đến chủ đề 'chiến sĩ ưu thương'. Tôi cảm thấy sẽ tuyệt lắm."
Rốt cuộc đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, trung tướng Gion chỉ có thể ngăn cản: "Xin đừng mặc đồ hải quân ở nơi công cộng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận