One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 513: Lẽ trời là một vòng tuần hoàn (2)

Chương 513: Lẽ trời là một vòng tuần hoàn (2)

Tới gần chạng vạng, Trương Đạt Dã khiêng một cái cây quay trở về. Đây là cây thông Noel mà bọn họ đã chọn được, rễ cây và đất đều được đóng gói cẩn thận trong bao vải. Sau khi về, họ chỉ cần trồng cây vào chậu là cây có thể sống rất lâu, ít nhất cũng kéo dài được đến lễ Giáng Sinh mà không có vấn đề gì.
Lần này mục tiêu ra khỏi thành phố xem như đạt thành, nhưng Trương Đạt Dã lại không thấy vui, bởi vì lúc cậu đang chuẩn bị tâm sự với Ace thì bị Garp đánh, cả người đều đau nhức.
Mặc dù Wendy đã chữa trị cho cậu rồi, nhưng chữa khỏi xong lại bị nện tiếp, lại còn do cậu chủ động nữa chứ.
Trương Đạt Dã cũng hết cách rồi, anh hùng hải quân Garp đích thân dạy Lục Thức và Haki, ai mà không động lòng được đây?
Cho nên mặc dù Trương Đạt Dã nghi ngờ lão già Garp đang báo thù cho cháu trai, nhưng sau khi cân nhắc cậu vẫn ngoan ngoãn chịu mắc mưu.
Chịu đòn một chút là có thể học thêm kỹ năng, nhìn thế nào cũng là cậu được hời… Nhỉ?
Sau đó Trương Đạt Dã bị nắm đấm kèm theo Haki vũ trang đuổi theo đánh đập suốt hai tiếng đồng hồ có lẻ.
Garp ra tay rất hung ác, một đấm đánh trúng cổ thụ là cổ thụ gãy, đánh trúng mặt đất sẽ tạo thành hố to, đánh trúng tảng đá thì đá vỡ vụn, đánh trúng Trương Đạt Dã… Trương Đạt Dã sẽ bay vèo ra ngoài, dùng cơ thể tạo ra hiệu ứng tương tự như nắm đấm của Garp.
Đôi lúc cậu sẽ cố ý sử dụng ma lực phòng ngự, nhưng Garp có thể phát hiện ra ngay. Vừa cảm giác không đúng, ông già lập tức tăng thêm sức lực để đảm bảo Trương Đạt Dã trải nghiệm được cảm giác đau.
Dưới áp lực như vậy, chưa đầy một tiếng đồng hồ, Trương Đạt Dã đã triệt để nắm giữ kỹ năng Soru nửa sống nửa chín của mình.
Đau, thật sự rất đau. Khi sử dụng Soru thất bại đương nhiên cậu sẽ ăn một đấm, thành công thì có thể miễn được một đấm, Trương Đạt Dã đã hiểu vì sao tốc độ tiến bộ của Coby lại nhanh như vậy rồi. Chỉ cần có kiến thức cơ bản và tư chất không quá kém, phối với sự đe dọa của nắm đấm kia thì phải ép mình trưởng thành nhanh chóng, tất nhiên là ngoại trừ mấy tên M* rồi.
*chỉ những người đạt khoái cảm khi bị làm đau.
Sau Soru là đến tiết học Haki vũ trang, lần này lại càng đơn giản và thô bạo hơn. Theo cách nói của Garp thì là, hoặc đứng đó chịu đòn hoặc đánh nhau với ông.
Trương Đạt Dã tự nhận mình là người có cốt khí, đương nhiên cậu lựa chọn đánh nhau. Thế là cậu cứng đầu dùng nắm đấm bao cát lớn của mình để đối đầu với nắm đấm nồi sắt lớn của Garp.
Sau chiêu đầu tiên, Trương Đạt Dã hơi thất thần nghĩ: “Sau này ra ngoài có thể nói với người khác rằng mình từng giao thủ với Garp rồi.”
Sau đó cậu bay vèo ra ngoài, cả người ghim sâu vào trong vách núi.
“Bowahahahaha, hình như hơi quá tay.” Garp cười to, ra vẻ áy náy. Ace và Luffy bày tỏ đồng cảm với tình cảnh mà Trương Đạt Dã gặp phải, sau đó tiếp tục ngồi hóng hớt.
“Anh Đạt Dã!” Wendy sợ hãi, chạy chậm tới xem xét tình hình. Cú bay này của Trương Đạt Dã nhanh hơn Kuina không biết bao nhiêu lần, Wendy không phản ứng kịp.
Ngay cả Perona cũng giật nảy mình. Cô nhóc vốn đang cười nhạo Trương Đạt Dã bị đuổi đánh chật vật, hiện giờ lại trở nên hoảng hốt, vội vàng chạy theo Wendy tới xem.
Artoria có thể cảm giác được tình trạng của Trương Đạt Dã, bình tĩnh tiếp tục ăn cá nướng, thầm nghĩ đợi lát nữa để lại mấy con cho Đạt Dã bồi bổ vậy.
Tom còn bình tĩnh hơn cả Artoria, chỉ là ngã thành cái hố trên núi thôi mà, không chết được. Tom móc ra một tảng đá bằng phẳng, tự nhủ khắc bia mộ cho chủ nhân chắc sẽ thú vị lắm đây.
Ban đầu Sharkler và Carla cũng rất lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của Artoria là họ biết Trương Đạt Dã sẽ không có việc gì, nhẹ nhàng thở phào.
Cảm giác được hai bé loli lôi ra khỏi cái hố hình người thật sự… rất ấm áp, cũng rất ngượng ngùng. Trương Đạt Dã cười rồi nói cảm ơn hai cô bé.
Wendy chắp tay sau lưng, hơi xấu hổ nhận lời cảm ơn. Perona thì xoắn xuýt nói mấy câu đại loại như ‘em chỉ tới giúp Wendy thôi’.
Trương Đạt Dã thử cử động tay chân. Sau khi đối đầu với nắm đấm của Garp mà cậu không bị gãy xương, thật sự quá mạnh luôn! Sau đó Trương Đạt Dã lại xoa gáy, đụng vào núi mà không vỡ đầu chảy máu, đầu của cậu cứng như sắt.
Nghĩ đến những điều này giúp cậu di chuyển lực chú ý, cảm thấy cơn đau trong cơ thể dần dần dịu đi, Trương Đạt Dã lại đi về phía Garp.
Đây là lần đầu tiên cậu bị ăn đòn nặng như vậy. Bình thường khi đấu tay đôi với Artoria hay Thụy Manh Manh thì mọi người đều giữ chừng mực, tuy bị đánh vẫn đau nhưng không đến mức đánh người ta lõm vào trong tường.
Về phần những trận chiến đấu họ từng trải qua, cơ bản mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Artoria lúc nào cũng có mặt bên cạnh hỗ trợ, không để ai bị thương nặng bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận