One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 682: Laboon! Tôi về rồi đây (2)

Chương 682: Laboon! Tôi về rồi đây (2)
Trên kênh ngập tràn hơi nước, được ánh mặt trời chiếu thành từng dải màu xinh đẹp.
"Cầu vồng kìa! Cầu vồng hình tròn!" Thụy Manh Manh và Perona hưng phấn chỉ đằng trước.
"Đẹp thật đấy!" Wendy và Carla cũng thán phục trước cảnh đẹp lộng lẫy này.
"Nắm chặt vào, thuyền sắp bay này!" Trương Đạt Dã hoàn toàn ngó lơ bầu không khí hài hòa, lớn tiếng nhắc nhở.
Khoảnh khắc ấy, Hope thuận nước chảy ngược lên cao vượt qua đỉnh núi, sau đó bị sức mạnh của ba luồng hải lưu ảnh hưởng nhảy bắn lên, vừa vặn lọt vào đoạn kênh đi xuống.
"Oa~" Cơ thể của mọi người bay lên trong khoảnh khắc, may là ai nấy đều nắm chặt đồ cố định trên thuyền, không bị ném văng ra ngoài.
Chỉ có cánh tay Trương Đạt Dã thoáng cái bị kéo hơi dài một chút, lại nhanh chóng đàn hồi trở lại.
Artoria vẫn vững vàng nắm bánh lái, đưa Hope an toàn xuôi dòng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đối với Trương Đạt Dã mà nói, đây là lần chơi tàu lượn siêu tốc kích thích nhất mà cậu từng chơi. Tuy không có đoạn đường ngoằn ngoèo nhưng rơi từ núi cao mấy nghìn mét xuống đã đủ kích thích rồi. Trước khi xuyên qua thì còn lâu cậu mới dám chơi loại hoạt động kích thích cỡ này.

Quá trình đi xuống nhanh hơn quá trình đi lên nhiều, tình huống này cực khảo nghiệm chất lượng thuyền, hỏng bánh lái giữa chừng rồi va vào vách núi cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Nhưng nói sao thì Hope Diamond cũng do… em trai thợ đóng thuyền vĩ đại nhất thế giới chế tạo, lại còn dùng nguyên liệu gỗ vốn được dành cho băng hải tặc Mặt Trời nữa chứ, chất lượng không chê vào đâu được. Chưa kể có lái thuyền xuất sắc như Artoria, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi.
Trừ việc bức tượng Tom ở mũi thuyền nhân lúc không ai chú ý để tim đập thình thịch.
"Thấy mặt biển rồi!" Sharkler thở phào nhẹ nhõm, đây là lần mạo hiểm thứ hai từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ hàng hải sĩ, cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Sharkler thoáng cái chú ý tới phía trước có một bóng đen to lớn: "Đó là cái gì? Núi à? Chưa từng nghe nói mặt sau núi Ngịch Đảo còn có núi khác mà! Thế này gần chặn kín cửa vào rồi còn gì?"
"Cứ đi tiếp thế này là chết đấy!" Perona bị sợ bay màu.
Vẻ mặt của Tom còn khoa trương hơn cô nhóc, con ngươi của nó bay vọt ra ngoài rơi lăn lông lốc trên boong. Rõ ràng chỉ là 2 con ngươi mà cho người ta cảm giác như ngã rầm rập.
Con ngươi của Tom nảy bắn dưới sàn mấy lần rồi nhảy trở lại hốc mắt. Tom ôm chặt cổ Trương Đạt Dã run lẩy bẩy.
Mảnh giấy sinh mệnh trong truyện ghi chú chiều dài của Laboon là 400 mét, nhưng nhìn con vật khổng lồ trước mắt, Trương Đạt Dã luôn cảm thấy con số kia khá là bảo thủ. 400 mét chắc không phải chỉ tính phần nhỏ nổi trên mặt biển đấy chứ?
"Bây giờ nhảy thuyền còn kịp không?" Diệp Ngôn tính toán để Kim Nhị Bằng đưa hai đứa dễ vỡ nhất là mình và Perona bay đi, Carla cũng có thể đỡ một người. Chờ cậu ta đến phía dưới sẽ triệu hoán Hỗn Độn thú làm đệm cản một chút, với thể chất của những người còn lại sẽ không đến mức va chết. Còn vấn đề Hỗn Độn thú sợ nước và vân vân, thời khắc mấu chốt cũng chỉ đành gài nó một phen, còn đỡ hơn là chết người.
"Đó không phải là núi, là sinh vật sống, chắc là Hải Vương nào đó." Artoria rút bảo kiếm: "Chuyện tới nước này cũng chỉ đành để tôi chém đôi nó."
Trương Đạt Dã không nghi ngờ cô có thể làm được chuyện này hay không, mà là mãnh liệt hoài nghi cô đã tính toán xong thứ này có thể ăn bao lâu. Nhưng nếu chém thật là có chuyện đấy nhé.
"Không được! Xin đừng! Đó... Đó là... Laboon! Đó là Laboon!" Brook ngăn trước mặt Artoria, kích động đến mức lắp bắp, nước mắt tràn khỏi hốc mắt: "Nó ở đây chờ chúng tôi. Nó vẫn ở đây chờ chúng tôi! 40 năm ròng rã! 40 năm rồi, Laboon! Hu hu hu..."
Brook áy náy vô cùng, ban đầu đã hẹn sau 2, 3 năm sẽ về, vậy mà khiến Laboon đợi suốt 40 năm. Laboon nhỏ xinh ban đầu đã lớn đến thế này…
Thậm chí hắn vô thức ngó lơ việc nếu cứ mặc kệ thì mình sẽ va vào trên người Laboon, ‘tan xương nát thịt’.
"Đừng hoảng, còn cách mà, cứ từ từ đã!" Trương Đạt Dã vội vàng hô: "Wendy, ra đầu thuyền đi em!"
"Dạ!" Wendy kịp phản ứng, vừa cất bước đã ngã dập mặt, sau đó vội bò lên, lảo đảo chạy đến mũi thuyền.
Trương Đạt Dã lập tức hỏi tiếp: "Sharkler, chỗ này Cá mập khổng lồ có đỡ được không?"
Sharkler nói: "Để tôi xem thử. Độ dốc như thế này, nước lại chảy xiết, không dễ mượn lực."

Wendy đã bắt đầu hành động, cô bé đứng ở đầu thuyền, nắm lấy tượng Tom hít sâu một hơi, phồng má, ma pháp trận hiện lên: "Thiên Long… hống!"
Một luồng gió bão mạnh cực kỳ không tương xứng với dáng người của Wendy phun ra ngoài như hơi thở của rồng khổng lồ, nhìn từ mặt bên thì giống Hope thở hắt ra.
Tốc độ hạ xuống của thuyền nhanh chóng giảm chậm, chờ đến lúc ma pháp của Wendy kết thúc mới lại tăng tốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận