Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 685: Cửu Hoàng Tử

**Chương 685: Cửu Hoàng Tử**
Trong cơ thể hắn chảy xuôi dòng máu huyết mạch của rồng bất tử, được truyền thừa từ phụ thân hắn, Diệp Chiến.
Điều này đã cho thấy Võ Hồn của Diệp Chiến chính là rồng bất tử.
Chỉ có điều kỳ lạ, rồng bất tử là huyết mạch cực kỳ hiếm thấy, nghe nói người có huyết mạch này đều là hậu duệ của rồng bất tử.
"Diệp Gia, không đơn giản." Có chút thất thần, Diệp Khinh Vân mới từ trong miệng phun ra một câu nói như vậy.
Võ giả bình thường khi sinh ra đã có thể thức tỉnh Võ Hồn, muốn thức tỉnh Võ Hồn huyết mạch rồng bất tử, loại xác suất này là con số không. Mà Diệp Chiến có thể thức tỉnh Võ Hồn rồng bất tử.
Điều này chứng tỏ trong Diệp Gia đã có người từng thức tỉnh qua, hoặc là nói, trong cơ thể Diệp Gia ẩn giấu huyết mạch rồng bất tử, cũng chính bởi vì sự ẩn tàng này mà dẫn đến việc sinh ra Võ Hồn.
Giờ phút này, Diệp Khinh Vân trở lại trong phòng của mình.
Vấn Tuyết Tình rất vui vẻ, trên vai của nàng có Yêu Tinh Linh lam huyết, với sự trợ giúp của hậu nhân, lực chiến đấu của nàng ít nhất đã tăng lên gấp năm lần.
Trong phòng.
Diệp Khinh Vân tắm rửa qua loa, thư thái nằm trên giường, lẳng lặng chờ đợi ngày mai đến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ngày thứ hai, khi ánh dương quang xuất hiện, Diệp Khinh Vân cùng Vấn Tuyết Tình đã sớm có mặt ở võ đài dưới lòng đất.
Hôm qua, hai người đã tiến hành hai trận chiến đấu, đều không có bất ngờ gì xảy ra và đã giành được chiến thắng, điểm tích lũy cũng đã tăng lên thành hai điểm.
Lúc này, xung quanh đã có rất nhiều người đứng đó.
"Diệp đại ca!" Thật khéo, Chiến Tiểu Thiên cũng chạy tới nơi này, nhìn Diệp Khinh Vân, trên mặt nở một nụ cười, đối với người sau, hắn từ tận đáy lòng sùng bái, mà lại hắn hoàn toàn không nhìn thấu thực lực chân chính của người này.
Luôn luôn cảm thấy thực lực của Diệp Khinh Vân và tu vi không tương xứng, quá mức quỷ dị.
"Tiểu Thiên!" Diệp Khinh Vân cười nhẹ một tiếng, lên tiếng chào hỏi.
Đối với người này, ấn tượng của hắn cũng không tệ.
Ngay vào lúc này, một thanh âm kinh hô vang lên.
"Cửu Hoàng Tử đến!"
Trong đám người dạt ra một con đường.
Một thanh niên bước tới, cao ngạo ngẩng đầu, như thiên nga vậy, dáng vẻ như hận không thể hít được nhiều không khí hơn, trên mặt hắn lộ rõ vẻ khinh thường.
Một thân trường bào màu vàng óng cho thấy khí tức cao quý, ngón tay cái của bàn tay phải còn có một chiếc nhẫn không gian bằng ngọc bích xanh, lấp lánh, dưới lỗ tai có một chiếc khuyên tai màu vàng, nhìn qua chính là một dáng vẻ của kẻ giàu có khoe mẽ.
Bất quá, mặt hắn vô cùng khó coi, có một loại cảm giác xem thường chúng sinh.
Hắn cứ đi một bước, người chung quanh liền không nhịn được lùi lại một bước, có thể thấy được những người này sợ hãi hắn đến mức nào.
"Cửu Hoàng Tử?" Diệp Khinh Vân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn nhớ rõ Đoàn Lương đã từng nói với hắn rằng cần phải nhường đường cho hoàng tử nhỏ tuổi nhất trong hoàng hệ.
Chắc hẳn người kia chính là thanh niên trước mặt.
"Gia hỏa này vậy mà lại tới tham gia chiến đấu giữa chín đại phe phái." Chiến Tiểu Thiên nhìn qua thanh niên phía trước, khẽ nhíu mày.
"Hắn tên Đoàn Ý, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, có chút hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng, ta đối với người này, vô cùng chán ghét."
"Ỷ thế h·iếp người chính là nói tiểu tử này! Chỉ là thân phận địa vị của hắn quá cao, là con trai út của hoàng đế, được hoàng đế sủng ái, lại thêm có một vị Hoàng hậu nương nương địa vị cũng không kém, hắn lại càng thêm khoa trương. Bất quá, thực lực của hắn cho tới nay vẫn là một bí ẩn, bởi vì hắn sẽ không dễ dàng lộ ra thủ đoạn chân chính." Nói tới đây, sắc mặt Chiến Tiểu Thiên có chút trầm xuống, nhìn ra được, hắn đối với Đoàn Ý một chút hảo cảm cũng không có.
Diệp Khinh Vân đánh giá từ trên xuống dưới thanh niên mặc trang phục đắt đỏ trước mặt.
Thanh niên dung mạo tuấn dật, thân hình thẳng tắp, nhưng trong hai con ngươi ánh sáng khinh thường kia quá mức mãnh liệt, ánh mắt sắc bén, như lưỡi dao, xuyên thủng bầu trời.
Rất nhanh, Đoàn Ý đi tới trên lôi đài, trường bào màu vàng óng không gió bay phấp phới, bên tai khuyên tai màu vàng đinh linh vang vọng không ngừng, cho người ta một loại cảm giác rất cao quý, ngạo khí.
Trong tay của hắn có một tấm bảng gỗ, trên bảng hiệu viết một mã số.
Hàng thứ nhất.
Đây chính là số báo danh dự thi của hắn.
Trước mặt hắn xuất hiện một bóng người.
Người kia nhìn Đoàn Ý, biết thân phận người sau không đơn giản, nhưng vẫn như cũ nói: "Nghe nói Cửu Hoàng Tử thiên phú hơn người, bỉ nhân rất muốn lãnh giáo một chút, xin chỉ giáo!"
Nói rồi, hắn còn rất cung kính cúi đầu.
Tuy nói hắn cũng biết thân phận người trước mắt không đơn giản, nhưng hắn hiếm khi tham gia chiến đấu giữa chín đại phe phái lần này, nếu như nhận thua, hắn sẽ rất không cam lòng.
Mà lại, con đường võ đạo coi trọng chính là dũng cảm tiến tới, không sợ hãi.
Trận chiến này, nếu hắn không chiến, trong võ tâm của hắn sẽ lưu lại một vết sẹo, vĩnh viễn không thể tiến lên.
"Chỉ giáo?" Đoàn Ý nghe nói như thế, lông mày nhếch lên, như hai thanh lợi kiếm, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường nhìn lên thân người trước mặt: "Một kẻ hèn mọn, cũng xứng cùng ta chỉ giáo?"
Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt người chung quanh đều hiện lên một vòng tức giận.
Lời nói này của Đoàn Ý quá chói tai, như là thép nguội đâm vào trong lòng của mỗi người.
Phần lớn người của hoàng hệ đều rất tự cho là đúng, cảm thấy tài trí hơn người, không coi ai ra gì.
Liền lấy Đoàn Ý này mà nói, hắn đến tham gia chiến đấu giữa chín đại phe phái, vốn dĩ là một trận chiến, người ta đánh với ngươi một trận, ngươi lại nói không xứng?
Mấy cái này ý tứ là gì?
Phía trước, da mặt võ giả bắt đầu co giật.
Chính mình vừa rồi cực kỳ cung kính, khách khí nói chuyện với Đoàn Ý, nhưng đổi lại chỉ là một câu 'tiện chủng'?
"Cùng ngươi chiến, vũ nhục ta, ngươi cút xuống đi." Đoàn Ý lạnh lùng liếc đối phương một cái, không hề biết mình rất quá đáng, vẫn như cũ là bộ dạng cao cao tại thượng, hắn liếc nhìn trọng tài đang ngây ngốc tại chỗ, trầm giọng nói: "Ngươi cái lão già ngu ngốc này ngây ra đó làm gì? Còn không mau mau tuyên bố kết quả! Thời gian của bản thái tử thế nhưng là vô cùng quý giá!"
Cái gì gọi là phách lối?
Cái gì gọi là không coi ai ra gì?
Cái gì gọi là cao cao tại thượng?
Đoàn Ý hoàn toàn thuyết minh những từ ngữ này.
Hắn như một con thiên nga, hận không thể nuốt trọn cả bầu trời, lại không biết chính mình bất quá chỉ là con cóc ghẻ dưới đáy giếng.
"Vô tri." Diệp Khinh Vân nghe nói như thế, không khỏi giễu cợt một tiếng.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ở thời điểm này, đừng nói là một câu nói, cho dù là âm thanh ruồi bay hay âm thanh muỗi vỗ cánh cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thanh âm này quá chói tai, so với lời nói vừa rồi của Đoàn Ý còn chói tai hơn, nhưng quá đáng khen ngợi!
Tất cả mọi người đều là một mặt sùng bái nhìn Diệp Khinh Vân.
Trong lòng bọn họ đã sớm hận thấu xương Đoàn Ý, nhưng bởi vì thân phận cao quý không thể với tới của hắn, mới phải nén giận. Bây giờ có một người đứng ra nói Đoàn Ý vô tri, máu của bọn hắn tại thời khắc này sôi trào.
Thanh âm này tựa như là một tảng đá lớn rơi xuống mặt nước, tạo ra những cơn sóng gợn, lại như tiếng sấm sét trên Cửu Tiêu ầm ầm rơi xuống, khiến da đầu mỗi người như nứt ra.
"Ngươi nói cái gì?" Trên lôi đài, Đoàn Ý nghe nói như thế, trong con ngươi nhanh chóng tràn ngập ánh lửa giận dữ, nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng phía dưới, thanh âm lạnh lẽo, tựa như gió lạnh vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận