Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 362: Ta vì sao phải sợ ngươi ?

**Chương 362: Ta vì sao phải sợ ngươi?**
Hai mắt Vân Thiên hiện lên thứ ánh sáng quỷ dị.
Mắt phải hắn đỏ rực như mặt trời rực lửa, còn mắt trái lại mang sắc vàng của hoàng sa.
Theo hai con mắt mở ra, một cổ lực lượng kinh khủng nhất thời đánh tới.
Những người xung quanh, sau khi cảm nhận được luồng năng lượng cuồng bạo này, sắc mặt đều không khỏi biến đổi.
"Thánh tử Vân Thương Thánh Địa thật mạnh."
Hưu!
Hai bóng người nhanh chóng đan xen vào nhau, bạo phát ra từng trận linh lực cuồn cuộn khắp bốn phía.
Trong quá trình này, Vân Thiên hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Còn thanh niên kia lại liên tiếp lùi về phía sau, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn thiếu niên trước mặt. Phải biết, tu vi của hắn cao hơn Vân Thiên hai trọng, vậy mà lại ở vào thế hạ phong tuyệt đối, khiến hắn khó mà tin được.
"Năm đó ngươi đã che giấu thực lực?" Hắn gào lên.
Nhưng đáp lại hắn là những nắm đấm liên tục.
Nắm đấm rơi vào trên đầu hắn, âm thanh vang dội quanh quẩn bầu trời.
Hiện tại, Vân Thiên đã mạnh lên rất nhiều, so với một năm trước phải mạnh hơn gấp mười lần.
Hắn thoáng chốc đã thành công đánh cho đối phương thổ huyết, lạnh lùng nhìn người nọ, hắn lạnh giọng nói: "Nể tình ngươi và ta đều là đệ tử Vân Thương Thánh Địa, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Lần sau nếu còn có sát ý với ta, thì tự gánh lấy hậu quả."
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người.
"Vân Thiên ca ca thật ngầu!" Phía dưới, một giọng nói trời sinh chậm rãi vang lên.
Chỉ thấy một tiểu nha đầu đang dùng ngọc thủ nâng chiếc cằm tinh xảo, trắng tuyết của mình, đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Thiên.
Vân Thiên nhìn thấy tiểu nha đầu này, giống như gặp quỷ, nhanh chóng quay đầu bỏ đi.
Nhưng không ngờ, thanh niên nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, tay phải xuất hiện một cây châm nhỏ sáng lấp lánh, sau đó đột ngột lao về phía trán Vân Thiên.
"Thật là ác độc." Diệp Khinh Vân nhìn thấy một màn này, nhíu mày, nhanh chóng chạy tới, với tốc độ kinh người, đi tới trước người Vân Thiên, sau đó rút ra thanh kiếm gãy bên hông, chợt chặt xuống.
Cây châm nhỏ, theo hướng ngược lại, lao tới, xẹt qua một đường vòng cung hoàn mỹ, cực nhanh rơi xuống đất, găm vào trên người thanh niên phía trước.
Ầm!
Trên trán thanh niên xuất hiện một lỗ thủng màu máu, không còn sinh cơ.
"Tự gây nghiệt, không thể sống." Diệp Khinh Vân nhìn thấy, lắc đầu.
Vân Thiên tha cho hắn một lần, nhưng đối phương lại không biết tốt xấu, còn muốn hại Vân Thiên, không hiểu được báo ân đã đành, lại còn muốn hãm hại ân nhân, người như vậy thì có khác gì cầm thú?
"Diệp đại ca!" Vân Thiên nhìn thiếu niên áo trắng phía trước, không khỏi sửng sốt, sau đó vui mừng nói.
"Vân Thiên." Diệp Khinh Vân cũng mỉm cười, hắn đã sớm nghe nói người phía sau đã đến Bát Hoang Chi Địa.
"Hai người các ngươi nhận ra nhau sao?" Đúng lúc này, Thu Sương chạy tới, bộ dáng tinh quái, mở to đôi mắt linh động.
"Vân Thiên đại ca, tại sao nhìn thấy ta lại bỏ chạy? Bổn cô nương là ma quỷ sao? Là yêu thú sao? Sẽ ăn ngươi sao?" Thu Sương tức giận nói, hai tay chống nạnh, trước ngực phập phồng không định, đưa tới không ít ánh mắt của những nam tử háo sắc.
Vân Thiên mặt tối sầm, có thể thấy hắn có chút sợ Thu Sương.
Diệp Khinh Vân không biết quan hệ giữa hai người này là như thế nào, đang định rời đi, một giọng nói phẫn nộ từ phía trước chợt truyền đến, vang vọng toàn bộ thiên địa.
"Ai? Là ai g·iết đồ đệ ta? Là ai diệt một trong tam đại Thánh tử Vân Thương Thánh Địa ta?"
Người tới là một trong tam đại Thánh Chủ Vân Thương Thánh Địa, Vân Nhuyễn Lợi.
Năm đó, Diệp Khinh Vân cùng người này có chút ân oán. Bất quá, người phía sau sợ Phượng Mỹ Diễm, cho nên không dám động thủ với Diệp Khinh Vân.
Lúc này, hắn nhìn thấy đệ tử mình c·hết, lại thấy Diệp Khinh Vân, nhất thời nổi giận: "Diệp Khinh Vân, tại sao phải g·iết đệ tử ta? Chẳng lẽ không xem ta ra gì?"
"Ngươi là ai? Ta vì sao phải xem ngươi ra gì?" Diệp Khinh Vân nghe vậy, khí phách đáp lại.
Với thân phận của hắn bây giờ, đừng nói là Thánh Chủ Vân Thương Thánh Địa, dù là gia chủ bát đại thế gia nhìn thấy hắn cũng phải cung kính, khách khí.
Người trước mắt còn dám dùng thân phận ra uy với hắn?
Thật coi Thánh Chủ Vân Thương Thánh Địa là giỏi lắm sao?
Một Thánh Chủ nho nhỏ cũng dám cuồng như vậy?
"Ngươi dám dùng giọng điệu đó với ta?" Vân Nhuyễn Lợi vừa tới, cũng không biết Diệp Khinh Vân đã trở thành Phó hội trưởng luyện đan sư công hội, cho nên thái độ cực kỳ ác liệt, kiêu ngạo đến cực điểm: "Thật không nghĩ tới ngươi lại không sợ ta?"
Thân phận Vân Thương Thánh Chủ vẫn rất lớn, ít nhất mà nói, người thường tuyệt đối không dám chọc giận hắn.
Nhưng hôm nay lại kỳ quái, gia hỏa không biết tốt xấu trước mặt lại dám chọc giận hắn.
Chẳng lẽ ăn gan báo?
"Ta vì sao phải sợ ngươi?" Diệp Khinh Vân cười.
"Diệp hội trưởng." Đúng lúc này, trong đám người, thình lình đi ra một thân ảnh to lớn.
Người này, Diệp Khinh Vân đã gặp qua một lần.
Đến từ Bát Hoang thần mạc, đệ nhất cường giả, được xưng Sa Mạc Chi Vương, Diêu Kiệt.
Diêu Kiệt cất bước tới, trên người tuy không tản mát ra một chút khí tức nào, nhưng vô hình trung lại khiến người ta cảm thấy hắn thật mạnh mẽ.
Hắn nhìn Diệp Khinh Vân, nhếch miệng cười một tiếng: "Không biết Diệp hội trưởng có chuyện tốt gì tiện nghi cho ta không?"
Diệp hội trưởng?
Nghe được ba chữ này, trong đầu Vân Nhuyễn Lợi nổ lên một đạo lôi đình.
Có ý gì?
Hội trưởng nào?
Diệp Khinh Vân nhìn sang Diêu Kiệt, biết thực lực người này không kém chút nào so với Cô Độc Đao, có chút khách khí nói: "Tạm thời không cần Diêu tiền bối hỗ trợ, nếu cần, vãn bối tự nhiên sẽ mặt dày tìm ngài. Vì thế, vãn bối còn có thể đưa ra một viên đan dược ngũ phẩm."
"Ha ha ha, Diệp hội trưởng thật là đề cao ta. Tốt, ta liền đứng ở chỗ này, ta ngược lại muốn xem, người này muốn làm gì ngươi?" Diêu Kiệt chắp tay đứng, lạnh lùng liếc người trung niên phía trước một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, Vân Nhuyễn Lợi nhất thời có cảm giác như bản thân đang đứng giữa khe nứt, trực giác mách bảo hắn, người trung niên khôi ngô trước mặt tuyệt đối không dễ chọc.
Hắn cũng không ngu ngốc, theo xưng hô vừa rồi của Diêu Kiệt với Diệp Khinh Vân, cùng với việc Diệp Khinh Vân nói muốn đưa ra một viên đan dược ngũ phẩm, là hắn biết thân phận Diệp Khinh Vân.
Phó hội trưởng luyện đan sư công hội.
Lúc này mới một năm không gặp, thân phận đối phương đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Chẳng bao lâu trước, hắn coi rẻ đối phương, coi đối phương như con kiến. Mà bây giờ, đối phương đã bò lên trên đầu hắn, thân phận càng là vượt xa hắn mấy con phố.
Chênh lệch này, giống như trời và đất.
"Làm sao? Vân Thương Thánh Địa Thánh Chủ, ngươi còn có lời gì muốn nói với bản hội trưởng sao?" Diệp Khinh Vân nhìn biểu cảm tái nhợt của đối phương, mặt ngoạn vị nói.
Không khách khí chút nào mà nói, với thân phận của hắn bây giờ, cộng thêm thực lực cường hãn, chỉ cần không gặp phải những nhân vật cấp bậc như Thượng Quan Thiên Thu, thật có thể nghênh ngang mà đi.
Trong mắt người khác, Vân Thương Thánh Địa Thánh Chủ là một tồn tại không thể chọc, nhưng trong mắt hắn, thứ này thì tính là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận