Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 489: đại thiên tài

**Chương 489: Đại thiên tài**
Mắt thấy nắm đấm kia sắp đập tới.
Đám người phảng phất nhìn thấy cảnh Diệp Khinh Vân bị đánh đến đầu rơi máu chảy, đều đưa tay che kín mặt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này.
Mà Ngô Tráng thấy mọi người xung quanh như vậy, lại càng thêm đắc ý.
"Diệp Khinh Vân, Diệp Khinh Vân, ngươi chính là hòn đá lót chân của ta."
"Ngươi chỉ là một con giun dế, ta muốn nghiền ép thế nào thì nghiền ép thế đó, muốn giẫm thế nào thì giẫm thế đó!"
Nhưng mà, một tiếng gió thổi tới.
Bá!
Thân ảnh phía trước trong nháy mắt biến mất.
Ngô Tráng định thần nhìn lại, kinh hãi phát hiện Diệp Khinh Vân đã không thấy, hắn kinh hô một tiếng: "Người đâu?"
Chuyện gì xảy ra?
Trong lúc hắn kinh ngạc, giọng nói lạnh lùng từ phía sau hắn chậm rãi vang lên: "Heo đần, ta ở đây."
Hắn quay người nhìn lại, càng thêm kinh hãi phát hiện nắm đấm kia cấp tốc đập tới, trực tiếp rơi vào mặt hắn, bên tai hắn xuất hiện một thanh âm khinh thường.
"Chỉ chút thực lực này, cũng dám lớn tiếng với ta? Ngươi coi mình là cái gì?"
Oanh một tiếng!
Mặt hắn trực tiếp xuất hiện một vết quyền ấn đỏ như máu, thân hình hắn càng không ngừng lùi về sau mấy bước, phun ra một ngụm máu lớn, răng cũng bay ra ngoài.
Khi hắn lùi lại lần nữa, trên vai hắn vô cớ xuất hiện một bàn tay, bàn tay kia lực lượng mười phần, đột nhiên hất lên, giống như ném một thứ rác rưởi.
Thân thể Ngô Tráng trực tiếp cách mặt đất năm mét, sau đó oanh một tiếng rơi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu lớn.
Diệp Khinh Vân không hề có ý định buông tha hắn, không ngừng vung nắm đấm to như đống cát, đánh vào người đối phương, khiến đối phương mắt mũi sưng vù, khóe miệng trào ra bọt mép.
Giờ khắc này, Ngô Tráng đâu còn vẻ phách lối như trước.
Trên mặt hắn nổi lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, hắn căn bản không thể tưởng tượng thiếu niên này nhìn như chỉ có tu vi Đế Quyền Cảnh tam trọng lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường đại như thế.
Cỗ sức chiến đấu này làm hắn sợ hãi, làm hắn run rẩy.
Mặc cho hắn dùng lực thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay đối phương, trong bàn tay kia ẩn chứa lực lượng vô cùng to lớn.
Diệp Khinh Vân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lôi kéo góc áo đối phương, không chút khách khí ném hắn lên lôi đài, làm hắn ngã đến kêu thảm.
"Ngươi bây giờ còn cảm thấy mình rất giỏi sao? Còn cảm thấy mình nắm chắc phần thắng trong tay sao?" Diệp Khinh Vân lại lần nữa cười lạnh một tiếng, nhìn về phía kẻ chật vật phía dưới, cũng không có ý định giết chết đối phương.
Ngô Tráng khó khăn bò dậy, đôi mắt sợ hãi run rẩy không dám nhìn về phía Diệp Khinh Vân, cúi đầu, dấu nắm đấm đỏ au trên mặt có thể thấy rõ ràng.
Hắn bây giờ đâu còn là người mới nãy nhìn như lang đói kia?
"Ngươi muốn chết sao?" Diệp Khinh Vân bước ra một bước, toàn thân sát khí ngưng tụ, ngập trời vô cùng, khí thế kinh người, dọa Ngô Tráng toàn thân run rẩy, không dám xem nhẹ hắn.
Gia hỏa này căn bản không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
Người vây xem thấy cảnh này, không dám tin vào hai mắt mình.
Theo bọn hắn nghĩ, Ngô Tráng đối phó Diệp Khinh Vân quá đơn giản, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn sai.
Diệp Khinh Vân vững vàng chiếm thượng phong, đánh cho Ngô Tráng hoa rơi nước chảy, thậm chí đối phương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Kết quả này vượt quá dự liệu của mọi người.
Ngay cả Tiêu Tiên Nhi, người vẫn luôn quan chiến, trên gương mặt cũng nhanh chóng hiện lên vẻ khiếp sợ.
Có thể lấy tu vi thấp chiến thắng võ giả có tu vi Đế Quyền Cảnh ngũ trọng, người như vậy thật không đơn giản.
"Ta không muốn chết." Phát giác được một cỗ sát ý điên cuồng đánh tới, Ngô Tráng co rúm mặt mày, e ngại tử vong, hắn còn rất trẻ, không muốn chết sớm như vậy.
"Nếu không muốn chết cũng được." Diệp Khinh Vân cười hắc hắc, nói "Trước đó, ta đã nói, ngươi làm hỏng đồ của ta, phải bồi thường ta một triệu linh thạch thượng phẩm, mau lấy ra."
Một triệu linh thạch thượng phẩm, đây không phải số lượng nhỏ.
Sắc mặt Ngô Tráng tái xanh, bảo hắn xuất ra một triệu linh thạch thượng phẩm là không thể, trên người hắn căn bản không có nhiều linh thạch như vậy: "Điểm tích lũy có được không?"
"Điểm tích lũy? Đem toàn bộ điểm tích lũy trên người ngươi giao cho ta." Diệp Khinh Vân lạnh lùng nói, đối đãi người như vậy, nếu nương tay chính là tàn nhẫn với chính mình.
Ngô Tráng nhanh chóng giao lệnh bài ra.
Diệp Khinh Vân không chút khách khí đem điểm tích lũy bên trong chuyển vào lệnh bài của mình, sau đó lại phát ra thanh âm lạnh lùng: "Ta không giết ngươi, nguyên nhân quan trọng nhất là muốn ngươi giúp ta nhắn lại với chủ nhân cẩu của nhà ngươi một câu."
"Muốn báo thù, bảo hắn tự mình đến. Nếu không, đến một người, ta giết một người, đương nhiên, nếu hắn tới, ta vẫn giết như thường!"
Nghe vậy, mọi người có mặt lại lần nữa lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ai cũng biết, chủ nhân của thanh niên khôi ngô này là ai.
Hoành Tử Thu!
Ai cũng biết đại ca của Hoành Tử Thu là ai.
Diệp Khinh Vân không hề sợ hãi Hoành Cảnh. Mấy ai có được dũng khí này?
Người ở chỗ này có ai dám chọc giận một trong chín đại ngoại hệ khoa trưởng, Hoành Cảnh?
Có thể nói, Diệp Khinh Vân làm như vậy chính là đang gây hấn với Hoành Cảnh.
"Cút đi!" Diệp Khinh Vân lạnh lùng nhìn đối phương một chút.
Ngô Tráng như chó nhà có tang nhanh chóng bỏ chạy, thân hình kia trong vòng mấy hơi thở đã biến mất không thấy, đồng thời, trong lòng hắn liên tục chấn kinh.
Diệp Khinh Vân cường đại vượt quá tưởng tượng của hắn.
Diệp Khinh Vân chậm rãi đi xuống lôi đài, người chung quanh thấy hắn đều không tự giác lùi về sau một bước.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm quái dị chậm rãi vang vọng từ trong đám người.
"Khẩu khí thật lớn! Uy phong thật to! Không nghĩ tới, linh xanh của ta lại xuất hiện thiếu niên cường đại như vậy? Lấy tu vi Đế Quyền Cảnh tam trọng có thể chiến thắng võ giả Đế Quyền Cảnh ngũ trọng, thực lực này quả nhiên không tầm thường." Trong đám người nhường ra một con đường.
Một vị thanh niên cất bước đi tới.
Theo bước chân thanh niên, trong đám người không khỏi hít vào một hơi lạnh.
"Kim Thế Minh!"
Không nghĩ tới, Kim Thế Minh, thanh niên được coi là thiên phú đệ nhất trong thanh linh, đã tới.
Về người này, Diệp Khinh Vân từng nghe Vương Huyền Võ nhắc tới, đối phương là một người có lòng đố kỵ rất lớn, không cho phép người khác có thiên phú mạnh hơn hắn.
Hơn nữa, hắn nghe trong lời nói đối phương không hề có ý ca ngợi, ngược lại là trào phúng nồng đậm.
"Xem ra, hôm nay là thời điểm đáng để chúng ta chúc mừng. Chúc mừng linh xanh của chúng ta có thêm một siêu cấp thiên tài như ngươi. Thế nào? Có muốn bày tiệc chúc mừng không? Hay là ban thưởng một bộ võ kỹ bất phàm? Hoặc là một vài món Võ Bảo cực tốt?" Kim Thế Minh nhìn về phía Diệp Khinh Vân, trong thanh âm không có nửa điểm bội phục, chỉ có ghen tỵ và hâm mộ.
Đương nhiên, sự ghen tỵ và hâm mộ này rất nhạt, không mãnh liệt.
Nghĩ đến tu vi Diệp Khinh Vân không cao, vẫn chưa đủ để hắn coi trọng, hắn thấy, dù là thiên phú hay tu vi, hắn đều mạnh hơn Diệp Khinh Vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận