Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 446: tứ đại bên trong hệ

**Chương 446: Tứ Đại Nội Hệ**
Diệp Khinh Vân thân hình như chiếc lá Thúy Diệp phiêu đãng theo gió, ngay sau đó, vững vàng đáp xuống khoảng đất trống thứ ba.
Mà tại trên khoảng đất trống này, ngoài hắn ra không còn ai khác.
Điều này nói lên điều gì?
Điều này cho thấy hắn là người đầu tiên đặt chân đến khoảng đất trống thứ ba này.
Khi chân phải hắn nhẹ nhàng chạm đất, từng đạo âm thanh tựa sấm rền vang lên.
"Ta là tiểu hộ vệ của Linh Thiên, Linh Thiên ta hoan nghênh ngươi."
"Linh Phàm cũng hoan nghênh ngươi, cửa lớn Linh Phàm vĩnh viễn mở rộng vì ngươi."
"Ta là người Linh Đường, rất hy vọng ngươi có thể gia nhập vào Linh Đường, trong phạm vi cho phép của ta, ngươi có thể hưởng thụ những tài nguyên nên có."
Thanh Long Phân Viện chia làm chín đại ngoại hệ.
Trừ Linh Võ không lên tiếng, những người còn lại nhao nhao bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt, hy vọng Diệp Khinh Vân có thể gia nhập vào ngoại hệ của bọn hắn.
Trong lịch sử, số người có thể đạt tới khoảng đất trống thứ ba thật sự không nhiều.
Mà phàm là người có thể làm được bước này, thành tựu tương lai cũng sẽ không thấp kém.
Cho nên, khi Diệp Khinh Vân đi tới khoảng đất trống thứ ba, những người này không thể giữ nổi bình tĩnh, tỏ ra sốt ruột, cầu hiền như khát.
Có thể khiến cho thiên tài như vậy gia nhập vào ngoại hệ của mình, đây tuyệt đối là một vinh quang to lớn.
Diệp Khinh Vân không để ý tới mấy âm thanh này, thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh Đỗ Cường, chỉ vào Chu Lạc, quát: "Thua thì thực hiện!"
"Ta..." Đỗ Cường nhìn Chu Lạc nhưng không dám nói, sau đó lại chỉ vào Diệp Khinh Vân, quát: "Ngươi khẳng định đang lừa gạt, phế vật này như ngươi căn bản không thể nào vượt qua khoảng đất trống thứ ba!"
"Là... Là đôi giày này, đôi giày này khẳng định là một kiện Võ Bảo bất phàm!" Hắn hét lên một tiếng.
Không ngờ gia hỏa này lại không biết xấu hổ đến vậy.
Diệp Khinh Vân lạnh lùng nhìn hắn, bước ra một bước, một bàn tay trực tiếp vung tới, khinh miệt nói: "Ngươi ngay cả một bàn tay của ta đều không tránh được, còn nói ta là phế vật? Ngươi là ai?"
Một câu nói khiến cho gương mặt Đỗ Cường méo mó.
"Đỗ Cường, thua thì thua, còn giảo biện cái gì? Võ giả càng phải tránh việc thua không nổi." Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của Tiêu Tiên Nhi đột nhiên vang lên, như tiếng trời.
Nhưng lời này của nàng như một cây gai nhọn đâm thẳng vào trong lòng Đỗ Cường.
"Đỗ Cường, ngươi thua không nổi sao?" Tiêu Tiên Nhi đột nhiên nhìn về phía Đỗ Cường, thanh âm lạnh lẽo.
Diệp Khinh Vân cũng nhìn về phía Đỗ Cường, trong ánh mắt đều là vẻ khinh miệt.
Trước đó, hắn nói qua, chỉ cần hắn thắng, Đỗ Cường nhất định phải nói một câu với Chu Lạc.
"Ngươi là đồ đê tiện, lão tử mắng ngươi, ngươi có thể làm gì được lão tử?"
Xem thử Đỗ Cường này có dám nói hay không.
"Sao, không dám nói? Ngươi cũng có lúc sợ hãi a." Diệp Khinh Vân cười nghiền ngẫm, trong quá trình nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Chu Lạc.
"Chu..." Không còn cách nào, Đỗ Cường chỉ có thể kiên trì nói tiếp, nhưng còn chưa nói xong, trong tay Chu Lạc đã xuất hiện một con dao nhỏ, đột nhiên đi tới bên cạnh Đỗ Cường, tay phải trực tiếp nắm lấy lưỡi của người sau, tay trái cầm con dao nhỏ sắc bén, nhanh chóng cắt xuống, tốc độ cực nhanh.
Lập tức.
Đỗ Cường đau đớn ôm miệng, mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Lưỡi của Đỗ Cường trúng độc, nếu không chém đứt, kiếp sau phải sống nhờ xe lăn." Chu Lạc hiên ngang lẫm liệt, chính khí mười phần: "Đỗ Cường, ngươi không cần cảm ơn ta."
Đỗ Cường nghe vậy, tức giận đến hai mắt trợn ngược, sống sờ sờ ngất đi vì tức.
Nếu bàn về trình độ vô sỉ, trước mặt Chu Lạc hắn chỉ là một đứa trẻ.
Trình độ tàn nhẫn và vô sỉ của Chu Lạc quả thực làm mới nhận thức của Diệp Khinh Vân về hai chữ vô sỉ.
"Xin hỏi Chu Lạc, lưỡi người này trúng độc khi nào? Ngươi thật không hiểu nổi." Diệp Khinh Vân nhìn thẳng người trước, thanh âm lạnh lùng.
Đối với kết cục thê thảm của Đỗ Cường, hắn đương nhiên không cảm thấy đáng thương.
Hắn chỉ cảm thấy muốn nói vô sỉ, người trước mắt quả thực là nhân vật cấp đại sư.
"Ngươi không cần hỏi, ta nói hắn trúng độc thì chính là trúng độc." Chu Lạc hài hước nhìn Diệp Khinh Vân, chắp tay sau lưng, chính khí mười phần: "Ta đây là vì muốn tốt cho hắn."
Diệp Khinh Vân nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Da mặt ngươi còn dày hơn da trâu, ta cuối cùng cũng gặp được trong thiên hạ này có kẻ vô sỉ như ngươi."
Chu Lạc nghe vậy, mặt mày co rúm, sắc mặt đại biến, hai mắt bốc hỏa.
Đối với loại người này, Diệp Khinh Vân hiện tại không có tâm tình để ý tới.
"Diệp Khinh Vân, đúng không? Ngươi có hứng thú đến Linh Thanh của ta không?" Đúng lúc này, Tiêu Tiên Nhi đứng bên cạnh lên tiếng.
Với thân phận khoa trưởng Linh Thanh của nàng lên tiếng, trọng lượng so với những người khác nói chuyện không nghi ngờ lớn hơn rất nhiều.
"Được." Diệp Khinh Vân khẽ gật đầu, đáp ứng nói.
Tiêu Tiên Nhi nghe vậy, khẽ gật đầu, sau đó nói: "Với hành động bước vào khoảng đất trống thứ ba của ngươi, đã đạt đến điều kiện tiến vào tiểu hộ vệ."
"Tiểu hộ vệ tổng cộng có mười lăm người, ngươi chỉ cần chiến thắng một trong số đó, liền có thể trở thành tiểu hộ vệ." Nói xong lời này, Tiêu Tiên Nhi vỗ nhẹ tay ngọc.
Rất nhanh, một người cấp tốc chạy đến.
"Đây là một trong tam đại chấp sự dưới trướng ta, hắn tên Vương Huyền Võ." Tiêu Tiên Nhi cười khẽ với Vương Huyền Võ: "Ngươi hãy mang vị tiểu ca này đi Linh Thanh của ta xem một chút đi."
"Vâng, khoa trưởng." Vương Huyền Võ cười cười, mang theo Diệp Khinh Vân rời khỏi nơi này.
Phía sau, Chu Lạc nhìn thấy Diệp Khinh Vân dần biến mất, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, đôi mắt âm trầm như nước, như lợi kiếm bắn ra.
"Diệp công tử, ngươi thật sự là một vị ngũ phẩm Luyện Đan sư sao?" Trên đường đi, Vương Huyền Võ nhìn về phía Diệp Khinh Vân.
"Vương Chấp Sự, ta giống như giả sao?" Diệp Khinh Vân mỉm cười.
"Không giống." Vương Chấp Sự tuy nói như vậy, nhưng nhìn về phía Diệp Khinh Vân ánh mắt mang theo vẻ kính sợ sâu sắc.
Ngũ phẩm Luyện Đan sư trẻ tuổi như vậy, thiên phú luyện đan này thật là hiếm thấy a.
"Đúng rồi, hoan nghênh gia nhập Linh Thanh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một thành viên của Linh Thanh." Vương Chấp Sự rất khách khí nói: "Chắc hẳn ngươi đối với Linh Thanh này còn chưa hiểu rõ lắm."
"Thanh Long Phân Viện chia làm chín đại ngoại hệ và tứ đại nội hệ. Chín đại ngoại hệ này chia làm Linh Thanh, Linh Võ, Linh Hải, Linh Địa, Linh Thiên, Linh Phàm, Linh Đường, Linh Bắc, Linh Long. Mỗi một năm đều sẽ tiến hành xếp hạng phân viện, lần trước, Tiêu Tiên Nhi đại nhân vì Linh Thanh ta xuất chiến, giành được thành tích hạng năm!" Vương Chấp Sự đầy vẻ kiêu ngạo nói.
"Đúng rồi, Vương Chấp Sự, vậy làm thế nào có thể gia nhập vào tứ đại nội hệ của Thanh Long Phân Viện?" Diệp Khinh Vân hỏi.
Hắn tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là giúp Thái Cổ Hắc Long đoạt được trứng rồng.
"Chỉ có một cách, đó chính là giành được ba hạng đầu trong chín đại ngoại hệ chiến." Vương Chấp Sự chậm rãi nói: "Tiêu Tiên Nhi hẳn là có thể trong lần luận võ tiếp theo của chín đại phân viện đoạt được ba hạng đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận