Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 324: Lại thấy cổ lão

Chương 324: Gặp lại người quen cũ
Trước khi đến, Diệp Khinh Vân đã nghe nói qua.
Phàm là khách nhân của Cổ gia đều được đối đãi như khách nhân của luyện đan sư công hội, không được vô lễ, càng không được động thủ.
Với thực lực của Diệp Khinh Vân, đối phó những người này cực kỳ dễ dàng, nhưng hắn không làm vậy. Bởi vì hắn nghĩ đến Cổ lão, nể mặt Cổ lão, chuyện này vẫn nên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì thỏa đáng hơn.
Cho nên vào giờ khắc này, hắn mới mang chuyện này ra.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn là khách nhân của Cổ gia?
Sau đó, bọn họ đem ánh mắt khó hiểu đặt lên người lão giả, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.
Cổ Thương chính là một vị trưởng lão nội môn của Cổ gia.
"Khách nhân của Cổ gia? Chỉ bằng ngươi tùy tiện nói một câu liền là khách nhân của Cổ gia, có chứng cớ gì không?" Cổ Thương cười lạnh một tiếng, cho rằng đối phương đang sợ hãi, nên mới mang Cổ gia ra, nào ngờ chính hắn lại là người nhà họ Cổ.
Trong ấn tượng của hắn, chưa từng thấy qua thiếu niên mặc áo trắng này, đây không phải là khách nhân gì của Cổ gia, chỉ là nói khoác mà thôi.
"Cái này đủ không?" Diệp Khinh Vân từ trong nhẫn cổ lấy ra một khối lệnh bài.
Lệnh bài kia là lần trước Cổ lão cho hắn.
"Là lệnh bài của Cổ gia." Khi lệnh bài kia xuất hiện, mọi người xung quanh mặt giật mình, ngây ra như phỗng.
Thật sự là lệnh bài của Cổ gia.
Cổ Thương nhìn lệnh bài kia, cảm thụ được khí tức đặc biệt trên lệnh bài, sắc mặt hơi đổi, không nghĩ tới đối phương thật sự có lệnh bài của Cổ gia.
Ở Cổ gia, người ngoài muốn có được lệnh bài của Cổ gia thì cần phải lấy từ trong tay trưởng lão nội môn của Cổ gia.
Mà ở toàn bộ Cổ gia, trưởng lão nội môn của Cổ gia cũng chỉ có năm người.
Gia hỏa này làm thế nào lấy được khối lệnh bài này?
"Này..." Đám hộ vệ xung quanh đang muốn xông lại, sau khi nhìn thấy khối lệnh bài này, tức khắc yên tĩnh không ít.
Ở Cổ gia quả thật có quy định như vậy, nhìn thấy người nắm giữ lệnh bài chính là nhìn thấy quý khách của Cổ gia, phải tôn kính, không được vô lễ, nếu bị phát hiện kẻ vô lễ động thủ, người nhẹ thì phạt ngàn cân, nặng thì phế bỏ tu vi, đánh vào địa lao.
Trong Cổ gia, quy củ rất nhiều lại rất nghiêm khắc, cũng bởi vì vậy, Cổ gia mới trở thành luyện đan sư gia tộc lừng lẫy nổi danh, nắm giữ luyện đan sư công hội.
Trước không nói Diệp Khinh Vân lấy được lệnh bài của Cổ gia này ở đâu, nhưng chỉ cần trong tay hắn có tấm lệnh bài này, như vậy những người này cũng không dám làm gì Diệp Khinh Vân.
"Ngươi sẽ không nói đây là giả chứ? Hay là ta đây là trộm được chứ?" Diệp Khinh Vân cười nhạt, hoàn toàn đem ý nghĩ nội tâm của Cổ Thương xem thấu.
Da mặt Cổ Thương co rúm, hắn thật sự có ý nghĩ như vậy, nhưng nghe đối phương nói vậy, sắc mặt hắn hơi đổi.
"Coi như ngươi là khách nhân của Cổ gia, cũng không thể khẩu xuất cuồng ngôn chứ?"
Diệp Khinh Vân sửng sốt: "Ta lúc nào khẩu xuất cuồng ngôn?"
Lão nhân này vu oan người khác, bản lĩnh không phải tầm thường a.
"Còn nói không có!" Cổ Thương tức giận quát lên: "Ngươi nói ngươi có thể trị bệnh tim của Cổ Tâm."
Sắc mặt hắn u ám.
"Ngươi tuy nói giữ lệnh bài của Cổ gia ta, nhưng ta cảm thấy ngươi, cuồng đồ này, không có tư cách trở thành khách nhân cao quý của Cổ gia ta, hôm nay ta sẽ thu lệnh bài kia của ngươi." Cổ Thương sắc mặt mang theo nghiền ngẫm, bước ra một bước, dĩ nhiên là muốn thu đi lệnh bài của Cổ gia trong tay Diệp Khinh Vân.
Đây quả thực là một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ. Nhưng đối phương nói tới, thật không ngờ hiên ngang lẫm liệt.
"Người đâu, bắt hắn lại cho ta, ta hiện tại tuyên bố, hắn không phải khách nhân của Cổ gia ta." Cổ Thương âm u cười một tiếng.
Trưởng lão nội môn của Cổ gia hoàn toàn có thể tước đoạt quyền lợi của khách nhân có lệnh bài của Cổ gia.
Nghe nói như thế, bốn phía hộ vệ, hai mắt không còn sợ sệt như trước, mỗi người mạnh như cọp, hung mãnh không gì sánh được, nhất tề muốn bắt Diệp Khinh Vân.
Đối với sự vô sỉ của Cổ Thương, Diệp Khinh Vân thực sự là bội phục đến sát đất.
Hắn hơi lắc đầu, đang định ra tay, ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên.
"Ta xem ai dám động đến hắn!"
Trong đám người nhanh chóng rẽ ra một khoảng không, một ông lão bước chậm rãi tới.
"Cổ lão." Nhìn lão giả này, Diệp Khinh Vân sắc mặt hơi vui vẻ, hắn biết chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy Cổ lão, không nghĩ tới lại có thể thấy người sau ở đây.
"Là Cổ gia thủ tịch nội môn trưởng lão Cổ Đan."
"Cái kia có Linh Tí người sao?"
Mọi người xung quanh lần nữa náo động.
Hôm nay là thế nào, trong ngày thường khó gặp đại nhân vật, hôm nay cũng lần lượt xuất hiện.
Cổ lão nhìn thiếu niên áo trắng phía trước, trừng hai mắt, kéo mũi: "Diệp Khinh Vân!"
Vừa rồi hắn nghe được thanh âm này, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. Nhưng là khi nghe được Cổ Thương đám người sẽ ra tay với người nọ, hắn trong nháy mắt liền cảm thấy không hay, vội vội vàng vàng chạy tới, phát hiện người trước mắt là thanh niên hắn gặp ở Mạt Nhật Trấn hai năm trước, nhịn không được tại chỗ sửng sốt.
Hắn biết tiểu tử này nhất định sẽ đi tới Bát Hoang cứ điểm.
Không nghĩ tới ngày này dĩ nhiên là nhanh như vậy!
"Thật là ngươi? Diệp Khinh Vân!" Cổ lão rất là kích động.
"Cổ Đan, người này ngươi quen biết? Lệnh bài của Cổ gia là ngươi cho?" Cổ Thương cau mày hỏi, hắn tuy nói cũng là trưởng lão nội môn của Cổ gia, nhưng vị trí kém hơn Cổ Đan một đoạn.
"Đánh rắm! Không phải lão tử cho, là ai cho? Chẳng lẽ là ngươi cho sao?" Dám động đến Diệp Khinh Vân, Cổ lão đi lên liền làm Diệp Khinh Vân trút giận.
Toàn bộ Cổ gia, trừ gia chủ Cổ Thiên Hà có thể trách mắng Cổ Thương như vậy, cũng chỉ có Cổ lão.
Mọi người xung quanh, vẻ mặt quái dị nhìn Diệp Khinh Vân.
Xem ra gia hỏa này cùng Cổ Đan rất thân cận a.
Thực sự là đáng ngưỡng mộ a.
Cổ Đan thế nhưng là người duy nhất có Linh Tí trong Cổ gia a.
Nguyên bản thủ tịch trưởng lão của Cổ gia không phải là Cổ lão mà là Cổ Thương, nhưng hai năm trước, Cổ Đan cường thế trở lại, phương diện luyện đan, tạo nghệ vượt xa Cổ Thương, trở thành thủ tịch nội môn trưởng lão mới của Cổ gia.
Thân phận này, chỉ đứng sau gia chủ Cổ Thiên Hà.
Cổ Thương da mặt nhảy lên một cái, bị Cổ Đan mắng như vậy, hắn cảm giác mình không có chút thể diện nào, có chút giận dữ: "Đại trưởng lão, xem ra ánh mắt của ngươi không được a, tại sao có thể tùy tiện cho một cái phế vật?"
Cổ Đan nghe nói như thế, đánh vỗ bàn, trong nháy mắt bàn vỡ vụn ra.
Hắn có thể có được thân phận như vậy, tất cả đều là dựa vào Diệp Khinh Vân ban tặng, cho nên rất tự nhiên sẽ đứng ở bên cạnh Diệp Khinh Vân.
Lúc này lại có người dám nói Diệp Khinh Vân là phế vật?
"Ngươi bất quá là nhị trưởng lão nội môn của Cổ gia, lúc nào có thể đối với ta chỉ trỏ? Còn thể thống gì!" Cổ lão kéo râu mép, tràn đầy tức giận, sau đó ngắm nhìn bốn phía, trầm giọng nói: "Hắn không phải phế vật, hắn là thiên tài phương diện luyện đan."
"Diệp Lão Đệ, mau nói cho bọn họ biết, hôm nay tinh thần lực của ngươi đạt đến tài nghệ gì? Hoặc giả tùy ý phóng thích một chút, khiến cho cái này mắt chó mở to ra!" Cổ Đan chạy đến bên cạnh Diệp Khinh Vân, mặt cười hì hì nói.
Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này, bộ dạng gặp quỷ, đây là Đại trưởng lão nội môn Cổ gia trong ấn tượng của bọn họ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận