Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 579: đại chiến Ma Ngạo Quần

**Chương 579: Đại Chiến Ma Ngạo Quần**
Hai bóng người từ Bát Hoang thành điên cuồng lao tới, tựa như một đạo lợi kiếm, nhưng lại không hề có một tia kiếm khí, đem khí tức trên thân thu liễm.
Mà ở bên ngoài, một bóng người khác trực tiếp biến mất tại chỗ, giẫm đạp trên không gian, nhẹ nhàng như hoàng ly.
Vượt qua trùng trùng điệp điệp dãy núi.
Trước mắt là một mảnh doanh trại, bầu không khí tĩnh mịch.
Hai bóng người nhìn nhau một chút, sau đó khẽ gật đầu.
Diệp Khinh Vân thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, trong tay trực tiếp xuất hiện một thanh chủy thủ, bất ngờ đâm tới vào cổ một ma nhân.
Răng rắc!
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Thanh chủy thủ kia trực tiếp đâm vào cổ ma nhân, hàn quang lóe lên.
Diệp Khinh Vân bịt kín miệng đối phương, cẩn thận từng li từng tí đặt thân thể hắn xuống đất, sau đó thân hình lại lần nữa bộc phát.
Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, một mạch mà thành.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở trên bầu trời đen kịt kia xẹt qua những tia chớp màu bạc, giống như cự long.
Ở nơi đó, lực lượng kinh khủng khuấy động.
Diệp Khinh Vân mơ hồ thấy được hai bóng người.
Một bóng người già nua, một bóng người khác thì thon thả.
Hiển nhiên, Phượng Mỹ Diễm đã ra tay.
Vân Thiên nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn: "Đại ca, đã dò la được tin tức. Ma Ngạo Quần đang tu luyện ở dưới thác nước Hắc Sơn kia."
"Tốt, lập tức đi ngay, đánh chết hắn." Diệp Khinh Vân lộ vẻ mặt ngưng trọng, hắn đương nhiên biết mấu chốt của trận chiến này nằm ở chỗ hắn có thể đánh giết Ma Ngạo Quần hay không.
Ma Ngạo Quần là thiên tài trong Ma tộc, tu vi cao thâm, đạt đến Thiên Minh cảnh lục trọng, mà lại tuyệt đối không phải võ giả Thiên Minh cảnh lục trọng bình thường.
Hai người lại lần nữa liếc nhau, sau đó nặng nề mà khẽ gật đầu, nhanh chóng hướng về phía thác nước Hắc Sơn phóng đi.
Bỗng nhiên, có ma nhân phát hiện ra Vân Thiên, đang chuẩn bị quát to một tiếng.
Ngay vào lúc này, Diệp Khinh Vân bước ra một bước, chủy thủ trong tay phải tỏa ra hàn quang chói sáng, ngay sau đó, bất ngờ lao tới.
Chủy thủ kia lấy tốc độ kinh người đâm vào trán đối phương.
Đùng một tiếng!
Ma nhân kia mở to hai mắt, không thể tin nhìn về phía trước, thân thể đổ xuống mặt đất.
Vân Thiên nhanh chóng tới, đỡ lấy thân thể, sau đó chậm rãi đặt t·h·i t·h·ể xuống đất, tránh cho âm thanh quá lớn, gây nên sự chú ý của những ma nhân khác.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
"Đi!" Diệp Khinh Vân nói.
Vân Thiên khẽ gật đầu.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, bọn hắn rốt cục đã tới trên thác nước Hắc Sơn.
Nơi này, không có ma nhân nào khác.
Dưới thác nước kia có một bóng người.
Nước ào ào đổ xuống, xối xả lên bóng người kia.
Thế nhưng, bóng người kia lại sừng sững bất động, giống như bàn thạch, trên người hắn tản ra khói đen nhàn nhạt.
Ngực người này nhô lên, nhìn qua rất là quỷ dị.
"Hẳn người này chính là Ma Ngạo Quần." Diệp Khinh Vân ánh mắt lấp lóe, nhìn bóng người kia.
Bóng người kia cảm nhận được có người đến, không khỏi giận dữ hét: "Kẻ nào? Không có mệnh lệnh của ta, tự tiện xông vào, giết không tha."
Thân ảnh từ dưới thác nước chậm rãi đi ra, đến khi phát hiện hai vị thiếu niên áo trắng, sắc mặt hơi đổi: "Nhân loại?"
"Ma Ngạo Quần, hôm nay, ta tới lấy đầu chó của ngươi." Diệp Khinh Vân kiếm chỉ về phía trước, trầm giọng nói.
"Lấy đầu ta? Ha ha ha!" Ma Ngạo Quần nghe vậy, cười khẽ một tiếng, sau đó đem ánh mắt đặt lên trên người thiếu niên áo trắng phía trước, chậm rãi mở miệng: "Ngươi chính là Diệp Khinh Vân đi?"
"Đánh chết Ma Bình Sinh, lại giết mãnh tướng ma bắc dưới trướng ta."
Ma Ngạo Quần trên mặt có chút giận dữ: "Mà bây giờ lại còn dám đến địa bàn của ta? Ngươi có phải chán sống rồi không?"
Diệp Khinh Vân nhìn về phía Vân Thiên, không chút nào để ý tới Ma Ngạo Quần, chân phải bước ra một bước, nhanh chóng rút Vô Tình kiếm.
Hắn không muốn lãng phí nước bọt với đối phương.
Hôm nay, hắn đến đây để đánh giết Ma Ngạo Quần.
Thời gian cấp bách, nếu như trận chiến này bại, như vậy võ giả Nhân tộc sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.
Trận chiến này, nhất định phải thắng!
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Khinh Vân đã xuất động, thân hình liên tục thoắt ẩn thoắt hiện, lưu lại một đạo tàn ảnh tại chỗ cũ.
Trong lòng bàn tay ngưng tụ cuồn cuộn linh lực.
Linh lực kia phun ra nuốt vào không ngừng.
Một chưởng đánh tới.
Mà ở một phương khác, Vân Thiên cũng động thân, huyết mạch trong người cuồn cuộn, đồng thời, hắn cũng bất ngờ vung ra một chưởng về phía thanh niên trước mặt!
Ma Ngạo Quần nhìn thấy một màn này, trên mặt nổi lên vẻ khinh miệt, song quyền đột nhiên xuất động, như hai hổ xuống núi, muốn chà đạp cả vùng đại địa!
Đại địa rung rẩy.
Nắm đấm lần lượt va chạm với bàn tay của Diệp Khinh Vân và Vân Thiên.
Oanh!
Diệp Khinh Vân và Vân Thiên đều lùi về phía sau mấy bước.
Trái lại, Ma Ngạo Quần lại không nhúc nhích chút nào.
Có thể thấy được, hắn không hề yếu chút nào.
Trong quá trình song phương giao chiến, ở trên bầu trời đen kịt kia, lôi đình lấp lóe.
Một lão giả đạp trên hư không. Đối diện hắn là một nữ tử.
Nữ tử kia sau lưng có một con Phượng Hoàng to lớn.
Phượng Hoàng kia uy vũ vô song, đang lạnh lùng nhìn lão giả phía trước.
"Phượng Đế, ngươi ta một trận chiến, thế nhưng là vì để cho hai thiếu niên phía dưới đi đánh giết đồ đệ Ma Ngạo Quần của ta?" Ma Hằng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ tử phía trước, trong thanh âm rất bình thản.
"Coi như vậy đi, quan trọng hơn là đến giết ngươi, cho dù đây chỉ là một bộ phân thân của ngươi." Phượng Mỹ Diễm thanh âm như tiếng trời, rất êm tai, nhưng lại rất lạnh, như một trận gió lạnh.
"Ngươi cũng bất quá chỉ là một bộ phân thân mà thôi." Ma Hằng cười khẽ một tiếng, trong thanh âm cũng lộ ra sự tự tin mãnh liệt: "Phân thân so phân thân, Phượng Đế, ngược lại ta rất muốn xem thử là phân thân của ngươi lợi hại, hay là phân thân của ta lợi hại?"
"Ma Hằng, năm đó nếu không phải ngươi, trượng phu của ta sao lại nhập ma!" Nói đến đây, trên khuôn mặt Phượng Mỹ Diễm nổi lên một vòng tức giận nồng đậm, trong đôi mắt xinh đẹp kia đều bắn ra lửa giận mãnh liệt.
"Vân Hải đại nhân nhập ma, đó là hắn tự nguyện, liên quan gì đến ta!" Ma Hằng bật cười một tiếng: "Nếu không, ngươi cũng cùng nhập ma đi, gia nhập vào trong ma nhân chúng ta, ma nhân chúng ta chắc chắn sẽ đối đãi ngươi tử tế, để cho ngươi hưởng thụ hết thảy, cũng làm cho vợ chồng các ngươi gặp nhau."
Tiếng cười âm trầm quanh quẩn giữa cả thiên địa.
"Nằm mơ!" Phượng Mỹ Diễm thanh âm lạnh lẽo, sau một khắc, thân hình lấp lóe, với tốc độ kinh người phóng về phía trước.
Mênh mông linh lực gào thét mà đến.
Song phương chiến đến bất phân thắng bại.
Lôi đình rơi xuống, ngân quang lấp lóe.
Thân ảnh của hai người chui vào trong biển lôi đình.
Trên hư không Phượng Hoàng hí lên một tiếng, vung đôi cánh khổng lồ, trên đôi cánh kia mang theo ngọn lửa màu đỏ, giống như tinh linh đang bay múa.
Ma Hằng thực lực cũng không yếu.
Quan trọng hơn là, đây chỉ là một bộ phân thân của hắn, nếu như bản thể tới, không biết sẽ lợi hại đến mức nào.
"Phượng Đế! Ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi, nếu như ngươi cảm thấy hai vị thiếu niên phía dưới có thể đánh giết đồ đệ của ta, như vậy thì đã nhầm to rồi."
"Cuộc chiến đấu này ta sẽ thắng, ngươi cứ trơ mắt nhìn hai vị thiếu niên phía dưới chết thảm trong tay đồ đệ Ma Ngạo Quần của ta đi! Ha ha ha ha!" Tiếng cười điên cuồng từ trong miệng hắn chậm rãi phun ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận