Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 389: Ô Nhãn

Chương 389: Ô Nhãn
Ý nghĩa ba chữ Diệp Khinh Vân, những người ở đây đều hiểu rõ.
Người này tuổi chỉ mới mười bảy, đã trở thành phó hội trưởng Luyện Đan sư công hội, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài đứng đầu Vương Thiên Bảng trong Bát Hoang thịnh hội lần này.
Một nhân vật như vậy, có thể nói là chắc chắn sẽ quật khởi.
Ngày khác, thứ hắn muốn tranh đoạt không phải là Thiên Vương bảng gì đó, mà là Hoàng Cực bảng.
Thanh niên kia khi nghe thấy ba chữ Diệp Khinh Vân, không hề có phản ứng lớn như những người xung quanh, ngược lại đối với biểu lộ của mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hắn nhìn về phía Diệp Khinh Vân, cười âm trầm nói: "Diệp Khinh Vân là ai?"
"Bản công tử chính là người quản lý Thiên Địa thương hội ở đây, Thiên Địa thương hội ngươi có biết là thương hội gì không? Không muốn c·hết thì mau cút đi." Hắn phất phất tay, vẻ mặt khinh thường nói.
Diệp Khinh Vân nghe vậy, cười lạnh một tiếng, vừa định lên tiếng.
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên bộc phát ra một đạo quang mang, sau đó trực tiếp đánh cho thanh niên kia ngã xuống.
Diệp Khinh Vân sửng sốt, có chút mờ mịt.
"Diệp hội trưởng, gia hỏa này không biết tốt x·ấu, ta hiện tại liền giúp ngài đánh bại hắn, không biết Diệp hội trưởng..." Người kia hai mắt phát sáng nhìn Diệp Khinh Vân.
Xem ra, người ở nơi này đã quen thuộc phong cách hành xử của Diệp Khinh Vân.
Diệp Khinh Vân khẽ gật đầu, từ trong nhẫn cổ lấy ra một viên đan dược tứ phẩm, đưa cho người nọ: "Đây là phần thưởng ngươi đáng được nhận."
Người kia hai mắt lần nữa sáng lên, nặng nề gật đầu, cảm thán nói: "Diệp hội trưởng không hổ là phó hội trưởng Luyện Đan sư công hội, ra tay thật hào phóng, tốt, tại hạ xin cáo từ."
Nói xong, gia hỏa này liền biến mất trong đám người, không thấy bóng dáng, chắc là sợ có người đem chủ ý đánh vào viên đan dược tứ phẩm trong tay hắn.
Thế giới của võ giả là tàn khốc.
Sở dĩ không ai dám đánh chủ ý lên Diệp Khinh Vân, nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, thực lực Diệp Khinh Vân không yếu.
Thứ hai, Diệp Khinh Vân là hội trưởng Luyện Đan sư công hội, phía sau không chỉ có Luyện Đan sư công hội, Cổ gia, mà còn có Cô Độc Đao, Diêu Kiệt cùng những tuyệt thế cường giả khác.
Chọc giận hắn, việc này cũng ngang với việc chọc vào tổ ong vò vẽ, mang tới hàng ngàn hàng vạn người t·ruy s·át.
"Hài tử, ngươi tên gì?" Diệp Khinh Vân đem ánh mắt đặt lên người tiểu nam hài phía dưới.
Tiểu nam hài chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhánh quỷ dị như mực nước lóe lên trong ánh mắt Diệp Khinh Vân.
Khi nhìn thấy đôi mắt này, toàn bộ đại não Diệp Khinh Vân phảng phất bị sét đánh trúng.
Sấm sét giữa trời quang a.
Người khác không biết đôi mắt này là gì, nhưng hắn làm sao lại không biết chứ?
Ô Nhãn!
Đây là một trong thập đại dị đồng.
Nghe đồn, Ô Nhãn này có thể nhìn thấu linh hồn của con người, tu luyện tới cực hạn, có thể chém nát linh hồn võ giả như đao cắt, thủ đoạn như vậy quả thực bá đạo.
Muốn nói bộ phận nào trên thân võ giả yếu nhất, vậy thì chỉ có linh hồn.
Nói như vậy, linh hồn võ giả không có khả năng công kích, tồn tại ở trong não hải, chém nát linh hồn, việc này chẳng phải tương đương với việc nắm giữ tính mạng sao?
Vậy mà Ô Nhãn trong truyền thuyết lại xuất hiện.
Trong lòng Diệp Khinh Vân nổi lên sóng to gió lớn.
Đứa bé trai này tuyệt đối không đơn giản.
Thế nhưng, hình như từ trước tới giờ Diệp Khinh Vân chưa từng thấy qua người nào sở hữu Ô Nhãn có thể sống đến mười hai tuổi.
Ô Nhãn là đôi mắt xếp thứ mười trong thập đại dị đồng.
Sở dĩ nói nó chỉ xếp hạng cuối cùng trong dị đồng, không phải bởi vì nó không lợi hại, không cường đại, mà là bởi vì người sở hữu đôi mắt này sống không quá mười tuổi.
Mười tuổi, ánh mắt của bọn hắn liền sẽ mù mất, hơn nữa còn thôn phệ tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể bọn hắn.
Nhưng tiểu nam hài trước mắt không những không bị mù, mà còn sống rất tốt.
Điều này không thể không nói là một kỳ tích.
"Ta tên Diệp Khinh Vân, ngươi tên gì?" Diệp Khinh Vân sờ lên mái tóc đen nhánh của tiểu nam hài, hỏi.
"Ta tên Ô Lạc." Ô Lạc mở to hai mắt, nhìn về phía Diệp Khinh Vân, trầm giọng nói.
"Ô Lạc." Diệp Khinh Vân khẽ gật đầu.
"Đại ca ca, ta rất sợ hãi." Đột nhiên, Ô Lạc toàn thân phát run, con ngươi khẽ run lên, trầm giọng nói.
"Ân?" Diệp Khinh Vân mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy, ở phía trên, bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên thay đổi, đen như mực, ngay sau đó, một thân ảnh khổng lồ che khuất cả mặt trời.
Đó là một con quạ đen to lớn.
Trên lưng con quạ kia đứng một thanh niên, thanh niên mặc trường bào màu đen, một đôi mắt sắc bén quét xuống phía dưới, cuối cùng đem ánh mắt ngưng tụ trên người tiểu nam hài, thanh âm cuồn cuộn, vô cùng uy nghiêm: "Theo ta đi."
Thanh âm của hắn lộ ra vẻ không thể nghi ngờ.
"Ca ca." Vào giờ khắc này, tiểu nam hài đặc biệt bất lực nhìn Diệp Khinh Vân.
"Yên tâm, có ta ở đây." Diệp Khinh Vân nhìn thanh niên phía trên kia, khẽ nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện trên y phục của thanh niên kia có một ký hiệu.
Phía trên khắc một cái đầu lâu.
"Cái này..." Nhìn ấn ký đầu lâu này, ánh mắt Diệp Khinh Vân mãnh liệt run lên, chợt phẫn nộ hô: "Người của Ma điện!"
Hắn biết đây chính là người của Ma điện.
Ma điện.
Thế lực siêu cấp đến từ Hạ Vị Thần giới.
Kiếp trước, Diệp Khinh Vân đã giao chiến không ít với thế lực này. Ma điện này nhiều lần muốn bắt Lạc Linh. Cũng may mỗi lần Diệp Khinh Vân đều kịp thời chạy đến, nếu không Lạc Linh thật sự đã bị bắt đi.
Hắn không biết người của tổ chức này sao lại đến Bát Hoang Đại Lục?
Rốt cuộc là có âm mưu gì?
"Ngươi vậy mà biết ta?" Thanh niên nghe Diệp Khinh Vân nói vậy, mặt đầy vẻ quái dị, không thể tin nhìn thiếu niên áo trắng phía dưới, từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Khinh Vân, phát hiện không nhận ra người này, không khỏi buồn bực.
Người ở nơi này hẳn là sẽ không biết hắn là người của Ma điện.
Tiểu tử này có lai lịch gì? Sao hắn lại biết?
"Bất quá, nếu đã biết ta, thì có thể làm gì? Kẻ cản ta, c·hết!" Thanh niên cực kỳ hống hách, tay phải nhắm ngay Diệp Khinh Vân chỉ một cái, lập tức, một luồng khí tức kinh khủng gào thét mà đến, đánh tới với tốc độ nhanh như tia chớp.
Diệp Khinh Vân lùi về phía sau mấy bước, bắt lấy tiểu nam hài. Nhưng vẫn bị thương, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi, bộ dáng có chút chật vật.
"Hoàng Cực cảnh cửu trọng tu vi."
Hắn khẽ r·u·n đồng tử.
Trẻ tuổi như vậy đã có tu vi Hoàng Cực cảnh cửu trọng.
Những người xung quanh kinh hãi, gia hỏa này rốt cuộc là ai?
Người kia khinh thường nhìn Diệp Khinh Vân, ngữ khí càng hống hách: "Đối phó với ta, ngươi đến c·hết như thế nào cũng không biết!"
Nói xong, hắn lại chỉ ra một chỉ.
Lập tức, một cỗ khí thế cuồng bạo như biển gầm ào ạt xông tới.
"Đại ca ca, ta tới giúp ngươi!" Đúng lúc này, tiểu nam hài đứng bên cạnh Diệp Khinh Vân bỗng nhiên lên tiếng, sau đó đôi mắt đen nhánh như mực nước mở to.
Một cỗ lực lượng quỷ dị quét ra, tràn vào trên người Diệp Khinh Vân.
Sau một khắc, tu vi Diệp Khinh Vân lại tăng vọt đến Hoàng Cực cảnh cửu trọng với tốc độ không thể tin nổi.
"Đại ca ca, ngươi mau tiêu diệt hắn, ngươi chỉ có hai mươi giây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận