Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 285: Sinh tử quyết đấu

**Chương 285: Sinh tử quyết đấu**
"Ta nói có đúng không?"
Lời nói nhàn nhạt lại như một cây gai đâm thẳng vào tâm can của Ngân Nhạ Sinh.
Diệp Khinh Vân nói không sai, nếu như Ngân Nhạ Sinh thật sự có quan hệ địch nhân với thanh niên kia, thì người phía sau chắc chắn không dám đắc tội đối phương, đừng nói đến chuyện đánh g·iết.
"Nếu không dám, ngươi còn nói ai khác nhát như chuột, vậy chính ngươi là cái gì?" Diệp Khinh Vân cười nhạo một tiếng, vốn định rời đi nhưng lại bị hắn níu lại, từng bước từng bước tiến đến bên cạnh thanh niên, ngẩng đầu lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Ta nói có đúng không?"
"Ăn nói lung tung, già mồm át lẽ phải. Những lời ngươi nói căn bản không thể nào xảy ra!" Ngân Nhạ Sinh tức giận nói, nhưng bàn tay trên ống tay áo lại khẽ run rẩy, động tác nhỏ bé này đã bán đứng hắn.
"Được!" Diệp Khinh Vân gật đầu, ý cười trên mặt càng đậm, trong ánh mắt mang theo chút hài hước, chậm rãi nói: "Theo như ý tứ ngươi vừa nói, ngươi không phải nhát như chuột?"
"Lời thừa!" Ngân Nhạ Sinh đắc ý nói: "Ta trời không sợ, đất không sợ, sao có thể là hạng người nhát gan!"
"Được!" Diệp Khinh Vân vỗ vỗ tay, ý hài hước trong ánh mắt dần dần tăng lên, lạnh nhạt nói: "Còn nhớ lần đầu tiên ta nói với ngươi không?"
"Lần đầu tiên?" Ngân Nhạ Sinh hơi sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ ra thì thanh âm của Diệp Khinh Vân lại vang lên.
"Ta nói ta sẽ cùng ngươi sinh tử nhất chiến sau ba tháng nữa, ngươi còn nhớ chứ?"
Ngân Nhạ Sinh nghe vậy, ánh mắt trong nháy mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Khinh Vân: "Ngươi muốn thế nào?"
"Không cần ba tháng, phát hiện tại sinh tử quyết đấu, người thắng sống, kẻ thua c·hết, ngươi dám không?" Diệp Khinh Vân nói ra lời này rất bình thản, như nước sôi, trong tròng mắt càng là thâm thúy, không hề có chút sợ hãi.
Thiếu niên đứng sau lưng hắn há to miệng.
Sinh tử quyết đấu?
Những người xung quanh nghe vậy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Khinh Vân này quả thực quá càn rỡ, hoặc là không lên tiếng, một khi lên tiếng giống như một đạo lôi, hung hăng rơi vào trong lòng mọi người.
Sinh tử quyết đấu, kẻ thắng dĩ nhiên là danh tiếng vang dội, có thể tiếp tục ung dung tự tại sống trên đời này, nhưng kẻ thua sẽ c·hết!
Diệp Khinh Vân này lại dám lấy tính mạng mình ra đùa!
Nhưng nhìn dáng vẻ trấn định tự nhiên của hắn, có giống người đang nói đùa không?
Gia hỏa này tuyệt đối có nắm chắc, liên hệ lại chuyện trước đó, đối phương dễ dàng giải quyết một kẻ có tu vi Thiên Vương Cảnh nhất trọng.
Hơn nữa, đối phương còn chưa tu luyện.
Điều này nói rõ cái gì? Điều này có ý nghĩa gì?
Mọi người đều biết gia hỏa này tự tin đến nhường nào. Bất quá, vấn đề là, Ngân Nhạ Sinh dù gì cũng là một võ giả Thiên Vương Cảnh tam trọng, so với những võ giả Thiên Vương Cảnh nhất trọng, sức chiến đấu của Ngân Nhạ Sinh gấp năm lần bọn họ.
Gia hỏa này tự tin từ đâu mà có?
Diệp Khinh Vân mặc kệ vẻ kinh ngạc của những người xung quanh, nhìn thanh niên trầm mặc không nói, hắn lại khẽ cười một tiếng, giễu cợt nói: "Vừa rồi là ai nói mình không phải nhát như chuột?"
"Là hắn." Thiếu niên phía sau phối hợp nói, hai mắt cũng mang theo vẻ hài hước nồng đậm.
"Ta hỏi lại ngươi, ngươi dám không?" Nói đến câu cuối cùng, thanh âm của Diệp Khinh Vân cực lớn, hấp dẫn ánh mắt của các võ giả xung quanh.
Không ít võ giả đi ngang qua đều hướng bên này mà đến, nhất nhất lộ ra vẻ mặt hóng chuyện.
Thấy những người này đến, sắc mặt Ngân Nhạ Sinh âm u như nước.
Đối với hành động này của Diệp Khinh Vân, hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Thanh âm của đối phương vang dội, rất sợ người khác không nghe thấy, vẻ mặt đầy tự tin.
Trong đôi mắt đen láy của Diệp Khinh Vân, hắn không thấy bất kỳ sự sợ hãi nào.
Biểu tình của đối phương quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Lại nghĩ tới cái c·hết thảm của thanh niên Vương Thị trong tay đối phương, trong lòng hắn khẽ trầm xuống.
Chẳng lẽ đối phương thật sự có sức chiến đấu ngang với hắn?
Không ngờ đối phương tùy ý vài câu đã nghịch chuyển thế cục.
Trước đó hắn thái độ kiêu ngạo, ngông cuồng bao nhiêu, hôm nay mặt lại âm u như nước, con ngươi không ngừng chuyển động, suy nghĩ đến muốn chiến hay không chiến?
"Nếu ngươi không dám đánh một trận, lại nói mình không phải nhát như chuột, chỉ là một kẻ mạnh miệng mà thôi. Sau này đừng ở trước mặt ta nói những lời không suy nghĩ kỹ như vậy, đối với ta mà nói, chả là cái cóc khô gì." Diệp Khinh Vân lắc đầu, thanh âm như chuông lớn, thanh thế vang dội, không để ý chút nào đến thể diện của đối phương, nói từng chữ từng câu.
Những người xung quanh nghe đến lời này đều sửng sốt.
Ngân Nhạ Sinh là ai ở đây cũng đều biết.
Hắn tuy không phải đệ tử tinh anh của Vân Thương Thánh Địa, nhưng trong hàng ngũ đệ tử bình thường cũng là tồn tại đứng đầu danh sách.
Thường ngày hắn luôn cao ngạo, khi nào bị khiêu khích như vậy?
Lời nói nhàn nhạt của đối phương mang theo ý giễu cợt vô cùng.
Ai cũng nghe được hắn đang nói Ngân Nhạ Sinh bất lực, nhát gan, chỉ là một tên hèn nhát.
Những lời như vậy nếu truyền vào Vân Thương Thánh Địa, hắn làm sao có thể sống yên ổn?
Trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên sát ý lạnh như băng, khuôn mặt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, rất lâu sau, từ trong miệng hắn truyền ra một thanh âm lạnh hơn cả gió lạnh Bắc Cực: "Ngươi rất muốn c·hết sao?"
"Ngươi có dám hay không?" Diệp Khinh Vân không để ý đến lời nói của đối phương, lại nói một câu khác, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, vỗ vỗ tay, sau đó lại trào phúng: "Không tệ, không tệ, ngươi cũng xem như có can đảm, bất quá, chỉ có can đảm thôi thì không đủ, bởi vì từ khoảnh khắc ngươi đáp ứng trở đi, sinh mệnh của ngươi đã rời xa ngươi."
Ý tứ của lời này chính là, hắn sẽ sớm g·iết c·hết Ngân Nhạ Sinh!
Những người xung quanh nghe đến lời này đều há to miệng, có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Những lời lẽ không nghiêm túc, cuồng vọng, không coi ai ra gì như vậy.
Đổi thành ai cũng sẽ không nhịn được cơn giận?
Ngân Nhạ Sinh lại càng không cần phải nói, tức đến mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, liên tục vang lên tiếng "lốp bốp", nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bật cười lớn.
"Một kẻ không hề có tu vi mà dám cuồng vọng, tự cao tự đại như vậy, cũng không biết ngươi có bản lãnh gì!"
Diệp Khinh Vân cười cười: "Ta có bản lãnh gì, ngươi chẳng mấy chốc sẽ biết, còn nữa, ngươi nói ta cuồng vọng? Cũng bởi vì ta không có tu vi? Thời kỳ thượng cổ, bao nhiêu võ giả rèn luyện từ thân thể mà bắt đầu? Bao nhiêu võ giả không tu linh lực, mà tu thân thể, lấy thân thể chi đạo khai phá tiềm lực trong cơ thể, đả thông kinh mạch, xông pha tạo nên thành tựu."
"Cũng bởi vì ta không có tu vi, cho nên ngươi mới coi thường ta sao?"
"Đối phó với ngươi, ta không cần tu vi, chỉ dựa vào thân thể cũng có thể chiến thắng ngươi."
Lời vừa nói ra, lập tức khuấy động ngàn cơn sóng!
Trong lòng mỗi người đều rung động, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận