Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 639: hỏi tuyết tình thân thế

**Chương 639: Hỏi thăm thân thế Vấn Tuyết Tình**
Vách đá cao vạn trượng.
Hai bóng người đang cấp tốc rơi xuống.
Thân ảnh nhanh nhẹn, thân pháp mau lẹ, chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến khu rừng rậm rạp rộng lớn.
Nhìn kỹ, hai người này chính là Diệp Khinh Vân và Vấn Tuyết Tình.
Hai người cùng nhau tiến về phía trước.
Nơi này vẫn thuộc địa bàn của K·iếm P·hái.
Dựa theo suy đoán của Diệp Khinh Vân, lát nữa rất có thể sẽ đụng độ người của K·iếm P·hái, bất quá cũng không sao cả, với thực lực của hắn, đối phó những người này không hề khó khăn.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Xung quanh, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang vọng.
Khí tức thiên nhiên bao trùm toàn bộ không gian.
Diệp Khinh Vân không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, một luồng kiếm khí xé toạc hư không, mang theo âm thanh xé gió trầm thấp, nhanh như sấm sét lao đến.
"Coi chừng!" Diệp Khinh Vân kéo tay thiếu nữ, di chuyển sang bên trái.
**Vút!**
Thanh lợi k·iế·m kia trực tiếp cắm vào thân cây, bốc lên làn khói trắng.
Sau một khắc, răng rắc một tiếng, cây đại thụ che trời kia liền nứt vỡ, những mảnh gỗ vụn văng tung tóe.
"Diệp Khinh Vân, ở lại đây đi!"
Giữa hư không xuất hiện một thân ảnh già nua.
Người này là cao thủ bên trong K·iếm P·hái.
Hắn tuân theo ý tứ của Tôn thượng, đến đây g·iết Diệp Khinh Vân.
Trước đó, Diệp Khinh Vân liên tục khiêu chiến các kiếm giả sử dụng khinh k·iế·m, trọng k·i·ế·m, trường k·iế·m, đoản k·iế·m, loan k·iế·m của K·iếm P·hái, còn nói K·iếm P·hái rác rưởi, đây đối với toàn bộ K·iếm P·hái mà nói là sự sỉ n·h·ục trần trụi.
Lại nói, K·iếm Tôn vốn đã có sát ý với Diệp Khinh Vân, bây giờ biết người sau xuất hiện trong địa bàn của mình, đương nhiên là nổi trận lôi đình, ngăn cản g·iết hắn cũng không có gì lạ.
Trong hư không, xuất hiện vô số thân ảnh.
Những nhân thủ này nắm chặt trường k·iế·m, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Nhóm kiếm giả này rõ ràng mạnh hơn những người Diệp Khinh Vân gặp phải lần trước.
Bất quá, tr·ê·n khuôn mặt Diệp Khinh Vân không hề lộ ra một tia sợ hãi.
"Diệp Khinh Vân, đừng nên phản kháng, nếu không lát nữa ngươi sẽ phải chịu khổ." Một người lên tiếng nói.
"Ngươi nói hơi nhiều." Diệp Khinh Vân ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
"Nói nhiều thì sao?" Người kia khinh thường nói.
Vấn Tuyết Tình nghe vậy, lại khinh miệt cười một tiếng, giống như nhìn kẻ ngốc mà nhìn người đang lên tiếng phía trên.
Mà người kia khi nhìn thấy thiếu nữ tóc lam phía dưới, tròng mắt trợn to.
Không ngờ rằng, trong thiên địa này lại có mỹ nữ khuynh thành xuất trần như vậy.
Nếu như có thể cùng nàng tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g vui vẻ một phen, thì tốt biết bao?
Ý nghĩ tà ác xông ra trong đầu hắn.
Nhưng mà, sau một khắc, thanh niên áo trắng phía dưới đột nhiên biến mất, để lại một đạo tàn ảnh tại chỗ cũ.
Nhanh! Nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Diệp Khinh Vân bước ra một bước, trong tay rút ra đoạn k·iế·m.
**Oanh!**
Một đạo huyết quang phóng lên tận trời.
Thanh niên kia trừng lớn mắt, khí tức hoàn toàn biến mất, oanh một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Một k·iế·m, Diệp Khinh Vân chỉ dùng một k·iế·m đã g·iết c·hết người kia.
"g·i·ế·t!"
Phía trước, lão giả kia thầm kêu không ổn, nhưng vẫn gầm lên, hắn không tin nhiều người như vậy mà không thể bắt được thanh niên áo trắng.
Dù thế nào, tu vi của thanh niên áo trắng trước mắt bất quá chỉ là Thiên Minh cảnh ngũ trọng mà thôi.
Nhưng mà, chuyện hắn không ngờ tới lại xảy ra ngay sau đó.
Chỉ thấy Diệp Khinh Vân giống như Sát Thần, cầm trong tay một thanh k·iế·m, một k·iế·m lấy một cái đầu người, một k·iế·m tạo một đạo huyết quang, thật đáng s·ợ.
Sau một khắc, tr·ê·n mặt đất đã có thêm rất nhiều t·h·i t·hể.
Mà phía trước, cũng chỉ còn lại một tên lão giả.
Lão giả nhìn thấy cảnh này, thân thể già nua không ngừng run rẩy, hắn có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ thanh niên áo trắng trước mắt lại mạnh mẽ, biến thái đến như vậy.
"Xuất k·iế·m đi." Diệp Khinh Vân thản nhiên nói.
Lão giả nghe xong, phảng phất như nghe được lời nói từ Địa Ngục, tim hắn đập mạnh, nào dám xuất k·iế·m, xoay người bỏ chạy, như c·h·ó nhà có tang mà chạy trốn, bộ dạng thảm hại không để đâu cho hết.
Diệp Khinh Vân khẽ lắc đầu, trong tay lại vung ra một k·iế·m.
Kinh người kiếm khí bắn ra ngoài, rơi vào người lão giả, chỉ nghe một tiếng thét thảm, thân thể của lão giả oanh một tiếng xuất hiện một lỗ thủng huyết sắc, ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự, không còn chút sinh cơ.
Diệp Khinh Vân khẽ cười một tiếng, gọi Vấn Tình Tuyết, lại tiếp tục lên đường.
"Diệp đại ca, ngươi quen biết đại ca của ta sao?" Vấn Tuyết Tình đối với màn vừa rồi ngược lại không cảm thấy có gì, nàng từ nhỏ đã sinh hoạt tại Thanh Long Địa Ngục, chuyện như vậy đối với nàng mà nói đã thấy quá nhiều, trong mắt nàng cũng là chuyện rất bình thường.
Mà lại, thế giới của võ giả vốn dĩ tàn khốc vô cùng.
Cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua.
"Ừ, có quen biết." Diệp Khinh Vân khẽ gật đầu, suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói: "Hắn là đồ đệ của phụ thân ta."
Tổng hợp tất cả, rất nhiều chuyện khó hiểu trước kia giờ khắc này đã trở nên rõ ràng.
Phụ thân hắn Diệp Chiến là Thần Ma lãnh chúa, mà Lam là một đồ đệ của phụ thân.
Về phần phụ thân rốt cuộc có bao nhiêu đồ đệ, hắn cũng không biết.
"Đồ đệ của phụ thân ngươi?" Vấn Tuyết Tình khẽ gật đầu, vậy xem ra, đại ca nàng hẳn là không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng.
"Vấn Tuyết Tình, làm sao ngươi lại thất lạc với đại ca của ngươi?" Diệp Khinh Vân khó hiểu hỏi.
"Mười ba năm trước, không biết Vấn gia tộc ta đắc tội thế lực nào, trong vòng một đêm, t·ử v·ong vô số, từ đó về sau, ta và đại ca liền tách ra, ta bị người ta bắt bỏ vào Thanh Long Địa Ngục, ở đó một mực sinh hoạt, nếu như không phải gặp được ngươi, có lẽ, hiện tại ta vẫn còn ở trong Thanh Long Địa Ngục, vẫn như cũ là một cỗ máy g·iết c·hóc không có nhân tính." Vấn Tuyết Tình thở dài một hơi, sau đó nghĩ tới điều gì, tr·ê·n gương mặt xinh đẹp hiện lên một vòng kiêu ngạo: "Nhưng ta biết gia tộc của ta đã từng vô cùng huy hoàng."
"Người trong gia tộc ta đều có Lam Huyết Nhãn."
Diệp Khinh Vân nghe vậy, không khỏi ngây người.
Lam Huyết Nhãn rất hiếm thấy, cũng bởi vì hiếm thấy cho nên mới nằm trong Top 10 dị đồng.
Nhưng lại có một gia tộc, tất cả mọi người trong gia tộc đều sở hữu Lam Huyết Nhãn.
Diệp Khinh Vân nhìn Vấn Tuyết Tình, bỗng nhiên nhớ tới tin tức nhận được ở kiếp trước.
Lam Huyết gia tộc!
Đã từng, gia tộc này là một trong ba đại gia tộc cổ xưa cường đại nhất ở Hạ Vị Thần giới.
Nhưng không biết tại sao, gia tộc này đã biến mất từ 500 năm trước.
Viễn cổ có rất nhiều chuyện không thể giải thích.
Không ngờ rằng gia tộc này vẫn còn người sống sót.
"Lam Huyết Nhãn, tổng cộng có chín đạo đồng tử, mỗi khi mở ra một đạo đồng tử, thực lực sẽ được tăng lên rất lớn." Âm thanh của Vấn Tuyết Tình từ từ vang lên.
Diệp Khinh Vân khẽ gật đầu.
Cũng giống như Thôn Phệ Chi Nhãn của hắn, cũng có chín đạo đồng tử, trước đó hắn đã mở ra đồng tử thứ nhất, kích hoạt kỹ năng thôn phệ.
Lam Huyết Nhãn là dị đồng cực kỳ hiếm thấy.
"Đồng tử thứ nhất của chúng ta tên là Lam Băng Phong Thiên." Vấn Tuyết Tình chậm rãi nói, đối với Diệp Khinh Vân, nàng cũng không có giấu diếm gì, hai người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện.
Diệp Khinh Vân nghĩ đến Vấn Tuyết Tình và Lam đều sử dụng chung một chiêu thức, hóa ra chiêu thức này là đồng tử thứ nhất của Lam Huyết Nhãn, tên là Lam Băng Phong Thiên.
Chiêu thức này vô cùng cường đại, hơn nữa uy lực của nó tăng theo tu vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận