Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 537: Phượng Bàn Bàn

**Chương 537: Phượng Bàn Bàn**
Đám đông ồn ào khắp nơi, bàn tán xôn xao.
Phượng Tử Lãng không chỉ nổi danh trong Phượng Hoàng phái mà ngay cả ở Thanh Long phái cũng rất có tiếng tăm.
Hắn tuy nói mới gia nhập vào hệ thống bên trong của Phượng Hoàng phái, nhưng lại là thiếu niên thành danh, hơn nữa còn là con trai trưởng hạch tâm của bộ tộc Phượng Hoàng.
Vóc dáng không tệ, thân phận lại rất tôn quý, thêm việc là người của bộ tộc Phượng Hoàng, tất cả điều này đã tạo nên tính cách kiêu ngạo của hắn.
Không coi ai ra gì, bá đạo khác thường.
Cánh chim của Đại Bàng màu vàng kích động vài lần, sau đó ngẩng đầu, thân hình lóe lên, lơ lửng ở trong hư không.
Giờ phút này, Phượng Tử Lãng đã đặt chân lên lôi đài, nhìn về phía nữ tử phía trước, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng ái mộ.
Hôm nay, hắn đến đây chính là vì đến xem Tiêu Tiên Nhi chiến một trận!
"Phượng công tử, ngươi bước lên trên lôi đài này, có thể có ý tứ gì?" Tiêu Tiên Nhi khẽ nhíu mày, nhìn về phía thanh niên trước mặt, trên mặt hiện lên một tia không vui.
Phượng Tử Lãng theo đuổi Tiêu Tiên Nhi đã lâu, ba năm trước đây, hắn đã nảy sinh ái mộ với Tiêu Tiên Nhi, lúc đó hắn cầu xin phụ thân đến cầu hôn Tiêu Tiên Nhi, nhưng lại bị nàng từ chối khéo.
Hôm nay, hắn không từ bỏ, lại một lần nữa đến đây.
Hắn vung tay, sau đó, ở trong hư không lại xuất hiện từng con Đại Bàng màu vàng.
Mỗi một con Đại Bàng đều vô cùng to lớn, chiều cao khoảng chừng năm mét.
Có đến mười con.
Mười con Đại Bàng màu vàng này vỗ cánh, luồng khí cuồn cuộn đánh tới, gió mạnh gào thét mà đến, cuốn tung từng đám bụi trên mặt đất.
"Đại Bàng màu vàng, yêu thú này giá trị hơn trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm! Phượng công tử này vậy mà liên tục xuất động mười con, thủ bút này cũng quá lớn đi?" Có người nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh hô một tiếng.
Mà ở trên lưng mười con Đại Bàng màu vàng này đều có một cái rương lớn.
Không biết bên trong cái rương chứa vật gì, nhưng nghĩ đến cũng không phải là thứ tầm thường.
Phượng Tử Lãng lại một lần nữa vung tay.
Trong nháy mắt, mười con Đại Bàng màu vàng kia chậm rãi đáp xuống đất.
"Phượng công tử, ta không rõ, ngươi đây là có ý gì?" Tiêu Tiên Nhi nhíu chặt đôi mày, đã xoắn lại thành một cục, vẻ không vui trên mặt càng ngày càng đậm, nàng biết thanh niên trước mắt muốn làm gì.
"Ta đến cầu hôn nàng!" Khóe môi Phượng Tử Lãng hơi nhếch lên, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp như thiên tiên phía trước, ôn hòa nói.
Hắn nói lời này cực kỳ tự tin.
"Cầu hôn?" Võ giả xung quanh sửng sốt, sau đó lại lần nữa bạo phát ra tiếng ồn ào.
"Phượng công tử này vậy mà lại một lần nữa đến cầu hôn Tiêu Tiên Nhi. Lần này hắn mang đến nhiều vật phẩm như vậy, xem ra rất có nắm chắc a!"
"Tiêu Tiên Nhi chính là một trong tam đại hoa đán của Thanh Long phái chúng ta, cái gọi là nước phù sa không chảy ra ngoài, các vị huynh đệ, các ngươi không có ý nghĩ gì sao?" Có người nhìn xung quanh, chậm rãi nói ra.
Trong đám người nhốn nháo cả lên.
Bất quá, rốt cục có người đi ra.
Người này, Diệp Khinh Vân nhận biết, là người có quan hệ không tệ với Hoành Cảnh, Phượng Võ Động!
Lần này, hắn xem như minh bạch.
Vì sao Phượng Võ Động rõ ràng là người của bộ tộc Phượng Hoàng, vốn nên tu luyện ở trong Phượng Hoàng phái, lại nhất định phải chạy đến Thanh Long phái này tu luyện, hóa ra hắn cũng là một trong những người theo đuổi Tiêu Tiên Nhi.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, Tiêu Tiên Nhi này quả thực rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc.
Mà giờ khắc này, nàng mặc váy màu tím, để lộ ra cặp đùi đẹp trắng nõn, khiến người ta tưởng tượng liên miên.
"Tiêu Tiên Nhi là của ta!"
Phượng Võ Động chậm rãi từ trong đám người đi ra, từ từ đi tới trên lôi đài, sau đó hai mắt nhìn về phía thanh niên phía trước, nói: "Phượng Tử Lãng, đừng có tranh giành nữ nhân với ta!"
Phượng Tử Lãng liếc nhìn đối phương một cái, trong đôi mắt ẩn chứa sự khinh thường sâu sắc: "Nữ nhân của ta? Sao lại là nữ nhân của ngươi?"
Nói xong, hắn phất ống tay áo, một cơn gió lớn gào thét mà đến, trực tiếp hất Phượng Võ Động văng ra ngoài, không hề nể tình đồng tộc chút nào.
Diệp Khinh Vân nhìn qua một màn này, con ngươi khẽ sáng lên.
Phượng Võ Động kia là một võ giả Đế Quyền cảnh cửu trọng, nhưng dù là như vậy, khi đối mặt với Phượng Tử Lãng, lại không hề có sức phản kháng!
Không thể không nói, Thiên Minh cảnh, cho dù là võ giả Thiên Minh cảnh nhất trọng, cũng đủ để nghiền ép võ giả Đế Quyền cảnh cửu trọng.
Đây chính là sự chênh lệch giữa Thiên Minh cảnh và Đế Quyền cảnh!
Phượng Võ Động phun ra một ngụm máu, hắn hung tợn nhìn chằm chằm thanh niên cao ngạo không ai bì nổi trên lôi đài, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập oán hận mãnh liệt.
Phượng Tử Lãng không thèm nhìn Phượng Võ Động lấy một cái, đôi mắt nhu tình vẫn tham lam nhìn thân thể thiếu nữ phía trước, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Ta không có hứng thú với ngươi, ngươi có thể cút được chưa?" Tiêu Tiên Nhi vẫn luôn nhíu mày, không vui nói.
Việc Phượng Tử Lãng đột nhiên xuất hiện khiến những người khác có chút kinh ngạc.
"Không thể, hôm nay, nàng nhất định phải gả cho ta." Phượng Tử Lãng vô cùng bá đạo nói, sau đó đi tới bên cạnh một cái rương, linh lực mãnh liệt lượn lờ trong tay phải, ngưng tụ ra một đoàn lốc xoáy nhỏ.
Tiếng vù vù vang lên.
Người chung quanh nhìn thấy một màn này, nhao nhao cảm thán thủ pháp cao minh và linh lực hùng hậu của hắn.
Lốc xoáy kia nhanh chóng biến thành một con dao nhỏ.
Sau đó hắn dùng con dao nhỏ này mở khóa rương.
Oanh một tiếng.
Nắp rương mở ra, vô số hạt châu lập tức lộ ra.
Đây lại là Nguyệt Minh Châu!
Ánh sáng lưu chuyển bên trong hạt châu.
Diệp Khinh Vân nhìn qua một màn này, cũng có chút kinh ngạc.
Nguyệt Minh Châu này có giá trị cực lớn, Nguyệt Minh Châu không chỉ có thể phát ra ánh sáng chói lọi vào ban đêm, mà còn có tác dụng bảo dưỡng làn da rất tốt đối với nữ nhân.
Chỉ một viên Nguyệt Minh Châu thôi cũng đã có thể khiến thiếu nữ vui vẻ ôm ấp yêu thương.
Mà Phượng Tử Lãng vừa ra tay chính là mười rương.
Đây quả thực là hành vi của kẻ phá gia chi tử.
Có người thấy cảnh này, một mặt hâm mộ, nhưng lại nói: "Chút tài mọn."
Lời này thành công thu hút sự chú ý của Diệp Khinh Vân, hắn dời ánh mắt qua, phát hiện là một tên mập đang nói, tên mập này ngậm một cọng rễ cỏ trong miệng, nhìn qua là một bộ dáng cà lơ phất phơ.
"Bàn tử, ngươi nói thủ pháp này của hắn là chút tài mọn, chẳng lẽ ngươi có biện pháp cao minh hơn để lấy lòng Tiêu Tiên Nhi sao?" Diệp Khinh Vân tò mò hỏi, cảm thấy mập mạp này rất thú vị.
"Đó là đương nhiên." Bàn tử vỗ ngực: "Theo đuổi nữ nhân ấy mà, quan trọng không phải là tiền tài."
"Vậy là cái gì?" Diệp Khinh Vân tò mò hỏi.
Bàn tử lại vỗ vỗ lồng ngực, sau đó cao ngạo ngẩng đầu, giống như thiên nga: "Là ở đây, thực tâm!"
Diệp Khinh Vân bật cười vì lời nói của Bàn tử.
"Thực tâm?"
"Sao? Không tin sao? Ta tên là Phượng Bàn Bàn, là người của gia tộc Phượng Hoàng." Phượng Bàn Bàn nói.
"Phượng Bàn Bàn?" Diệp Khinh Vân nghe vậy, không khỏi bật cười.
Cái tên này thật là buồn cười.
"Ta còn là lá gầy gò đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận