Nghịch Thiên Chiến Thần

Chương 166: Không có cứu

Chương 166: Không có thuốc chữa
Thương Hạo Nhiên mặt đỏ tía tai, mặt mũi mất sạch.
Thương Hóa nhíu mày. Đại trưởng lão có tính cách gì, hắn là người hiểu rõ nhất, quá mức sĩ diện. Đổi thành bình thường, hắn sẽ chọn nhẫn nhịn một chút, nhưng hiện tại hắn không có ý định khiêm nhượng.
Thương gia, từ trước đến nay luôn là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
Hắn từng nghe tiền bối nói qua, Thương gia vốn là một đại gia tộc, chẳng biết vì sao lại bị đày đến nơi đây.
"Đại trưởng lão! Nếu như ngài cho rằng những lời ta nói trước đó là vũ nhục đối với ngài, vậy thì người gia chủ này, ta không làm cũng được!" Hắn nhìn sâu Thương Hạo Nhiên, nói từng chữ từng câu.
Vốn cho rằng sẽ làm cho đối phương thức tỉnh, nhưng đổi lại là những lời nói càng thêm lạnh lùng vô tình.
"Được, tốt, rất tốt!" Thương Hạo Nhiên liên tục nói ba chữ "tốt", nhìn thật sâu Thương Hóa một cái, khóe miệng dâng lên một nụ cười âm lãnh, sau đó ngắm nhìn bốn phía, nặng nề nói ra: "Lợi dụng lúc mọi người có mặt, ta hiện tại liền tuyên bố một việc, phế trừ vị trí gia chủ của Thương Hóa!"
Thương Hóa nghe vậy, khóe miệng hiện ra một nụ cười thảm. Hắn vẫn không thể nào làm cho đối phương tỉnh táo lại.
Diệp Khinh Vân hơi nhếch khóe môi, nhìn về phía lão giả tóc trắng, trong ánh mắt mang theo xem thường.
Lão già này quá sĩ diện.
Hôm nay hắn sẽ quét ngang mặt mũi của đối phương.
"Ngươi luôn miệng nói người ngoại tộc tiến vào tầng thứ mười của trọng lực trận là vũ nhục Thương gia."
"Ta vốn định nói cho ngươi biết ta đã nhìn thấy cái gì ở đó, nhưng ngươi lại dùng giọng điệu này, thái độ này tuyên bố muốn trị tội ta. Ngươi đã tuyên bố như vậy thì không muốn biết bí mật lịch sử của Thương gia. Trong mắt ngươi, Thương gia dường như nặng hơn tất cả, nhưng thật ra ngươi chỉ đang sĩ diện mà thôi," Diệp Khinh Vân lạnh nhạt nói, mỗi một câu nói đều lộ ra vẻ trào phúng.
"Im miệng!" Lời này như một cây gai đâm vào tim Thương Hạo Nhiên, toàn bộ khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, bị nói trúng tim đen.
"Nói cái gì mà ta vũ nhục Thương gia các ngươi? Ta lại không đánh đệ tử Thương gia, cũng không có trào phúng người nhà họ Thương," Diệp Khinh Vân sắc mặt hoàn toàn không sợ hãi, chậm rãi nói ra: "Lời này thua thiệt ngươi nói ra được!"
"Từ đầu tới đuôi, ngươi chính là người sĩ diện. Lòng tự trọng của ngươi siêu cường, cường đại đến một loại biến thái."
"Không có ta! Đệ tử Thương gia của các ngươi có thể đi vào đến tầng thứ mười của trọng lực trận sao?"
"Không có ta, bí mật của Thương gia bị dìm ngập trong dòng chảy lịch sử có được làm sáng tỏ sao? Ngươi còn muốn biết không?"
Nói đến đây, khí thế của Diệp Khinh Vân tăng mạnh, thanh âm như chuông lớn, tựa như một đạo sấm sét giáng vào tai Thương Hạo Nhiên, khiến cho hắn mặt càng thêm đỏ, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy, trong con ngươi như tóe lửa, khí thế trên thân sau đó một khắc chợt tăng mạnh, cả người tà khí như một thanh đao nhắm ngay Diệp Khinh Vân rồi xông thẳng tới.
Diệp Khinh Vân nhướng mày, đối phương tu vi đã đạt đến ngũ hành cảnh, lấy thực lực bây giờ của hắn mà đối kháng, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.
"Xem ra không thể không sử dụng Thị Huyết Long Thể." Hắn biết dù có sử dụng Thị Huyết Long Thể, cũng không làm gì được đối phương. Tu vi của đối phương cao hơn hắn quá nhiều.
Bất quá, khi đao khí của đối phương bức lại gần, bên cạnh Diệp Khinh Vân nhanh chóng xuất hiện một bóng người.
Thương Hóa!
Hắn phất ống tay áo một cái, trong nháy mắt đem chiêu thức của lão giả tóc trắng hóa giải hoàn toàn.
"Thương Hóa, ngươi thật có gan! Lại muốn đối phó ta? Ngươi còn coi ta là trưởng bối sao?" Thương Hạo Nhiên sắc mặt trầm xuống, trong mắt càng ngày càng sắc bén.
"Đại trưởng lão, ngài giết hắn, bí mật lịch sử của Thương gia sẽ lại một lần nữa bị bao phủ trong dòng sông lịch sử. Ngài thật sự muốn như vậy sao?" Thương Hóa trầm giọng nói.
"Ngươi nói bậy!" Thương Hạo Nhiên mặt già đỏ lên, kéo căng giọng quát: "Tiểu tử này nói ngươi đều tin? Hắn căn bản không biết bí mật của Thương gia, toàn bộ là do hắn bịa đặt."
"Lời nói có thể tin, cũng có lời không thể tin, đúng không! Lại nói hắn là sư phụ của con ta, không có lừa gạt chúng ta," Thương Hóa khổ sở khuyên bảo, cho đến giờ phút này, hắn vẫn cho rằng lão giả còn có thể cứu vãn.
"Ngươi nói bậy!" Thương Hạo Nhiên sắc mặt đỏ đến mức có thể lấy máu, nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, giận dữ hét: "Thương Hóa! Ngươi đã bị người này tẩy não."
"Đại trưởng lão, lời này của ngài quá đáng, ta quen biết hắn mới mười phút," Thương Hóa khẽ cau mày, vào giờ khắc này hắn cảm thấy mệt mỏi, lão già trước mắt không đơn giản là sĩ diện mà còn phi thường cố chấp.
Nói cái gì hắn đều nghe không vào.
Bất kỳ đạo lý nào đối phương nghe đều là đại nghịch bất đạo, đều là vũ nhục, đều có thể làm hắn mất hết mặt mũi.
"Mười phút! Chỉ vẻn vẹn mười phút đã khiến đầu óc ngươi không thể tỉnh táo lại sao? Vì hắn! Ngươi ngay cả vị trí gia chủ cũng không cần sao?" Thương Hạo Nhiên càng nói càng quá đáng, cố chấp đến c·hết.
"Không có thuốc chữa!" Diệp Khinh Vân thầm nói một tiếng.
Lời tuy nói rất nhẹ, nhưng rõ ràng rơi vào tai Thương Hạo Nhiên. Người phía sau nghe vậy, đương nhiên nổi trận lôi đình, cái cổ đều đỏ lên: "Tiểu tử! Ngươi tự tìm c·ái c·hết, để mạng lại!"
Tức giận quát lên, hắn đã sớm lóe lên đến trước người Diệp Khinh Vân, hai tay thành trảo nhắm ngay cổ người phía sau chộp tới.
"Không!" Thương Hóa còn chưa kịp phản ứng, đến khi kịp phản ứng thì lại hoảng sợ phát hiện lão giả tóc trắng đã tới bên cạnh thiếu niên áo trắng.
Khi một đôi móng vuốt bao quanh sát ý ngút trời đánh tới, trong hư không đột nhiên truyền đến một trận dao động.
Một đạo linh lực hùng hậu giống như thủy triều đánh tới.
Trong nháy mắt!
Toàn bộ thân thể Thương Hạo Nhiên trực tiếp bị định trụ trong hư không, giống như bị điểm huyệt!
Nhưng trong miệng hắn vẫn có thể nói chuyện: "Là người phương nào!"
"Ngươi chắc chắn là đồng bọn của hắn, lăn ra đây cho ta, lén lén lút lút! Nhận không ra người sao?" Hắn không biết mặt đỏ lên bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, hung hăng tát vào mặt hắn.
"Ba!"
Như một bàn tay, tát vào mặt hắn.
Trên mặt hắn, rõ ràng hiện ra một đạo ấn ký màu đỏ.
"Có gan đi ra, lão phu không phục!" Hắn lớn tiếng quát.
Đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng bỗng nhiên đi tới.
Người đến đương nhiên là Diệp Khinh Vân!
Hắn biết là Thương Thiên Mã ra tay. Đối phương tuy chỉ là một luồng tàn hồn, nhưng thực lực vẫn kinh người, đối phó lão giả tóc trắng đương nhiên là không thành vấn đề.
"Thần tượng! Còn lại ngươi muốn làm gì thì cứ làm như thế đó. Bất quá, xem hắn thành tâm trung thành với Thương gia, có thể hay không tha cho hắn một lần?"
Một giọng nói đột ngột xuất hiện trong đầu Diệp Khinh Vân.
"Không thành vấn đề!" Diệp Khinh Vân trong lòng nói, lúc này hắn đã đi tới trước người lão giả.
"Ngươi muốn làm gì? Có gan thả ra." Thương Hạo Nhiên gầm hét, đến lúc này, hắn vẫn không biết bản thân sai ở chỗ nào!
Cũng đúng, người cố chấp mãi mãi sẽ cố chấp, mãi mãi sẽ không thấy mình phạm sai lầm.
Trong mắt bọn họ, lời bản thân nói là chân lý, bị người khác nói chính là đang khiêu khích, đang châm chọc bọn họ.
Vote 9 -10 ủng hộ cho converter với nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận