Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 09: Toàn trường sư sinh đại hội ( cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu truy đọc)

Chương 09: Đại hội toàn trường (cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu theo dõi)
Ăn sáng xong, Từ Chu bước đi về phía trường học. Lý Nhược Hi mặc dù cùng đường với hắn, nhưng không hề có ý định đi chung, đã sớm rời đi. Từ Chu cũng không ngạc nhiên, trong trí nhớ, từ khi học cấp hai, Lý Nhược Hi đã không đi cùng hắn, dường như là ghét bỏ dáng người thấp bé của hắn, đi quá chậm. Đương nhiên, sau khi lên cấp ba, Từ Chu dậy thì rất nhanh, bây giờ đã cao 1m75, chỉ là người hơi gầy. Lúc này, Từ Chu đi trên phố, vẫn còn suy nghĩ về cách kiếm tiền. "Tào lão sư nói, nhiệm vụ của trường và bảng Top 100, đều có thể kiếm được rất nhiều tiền mặt..." Trường học thường giao nhiệm vụ, phần lớn đều cho học sinh cấp trên làm, có phần nguy hiểm. Còn về bảng Top 100, Từ Chu đã từng nghe nói qua, tổng cộng có ba bảng danh sách, mỗi khối lớp đều có bảng riêng. Ví dụ như Lý Nhược Hi, có mặt trong bảng Top 100 của lớp mười hai, lại còn đứng top 3. Nhưng phần thưởng khi leo lên bảng xếp hạng này bao nhiêu, Từ Chu lại không rõ lắm. Nhưng Từ Chu nhớ, ba năm cấp ba, Lý Nhược Hi đã nhận không ít tiền trợ cấp gia đình, trong đó không ít dùng để chữa bệnh cho hắn, động một chút đã hơn mấy ngàn vạn. Số tiền này có lẽ đến từ tiền thưởng nhiệm vụ của trường hoặc chính là tiền thưởng từ bảng Top 100. Nghĩ đến đây, Từ Chu không khỏi có chút xúc động. Người chị gái này rất tốt, chỉ là chẳng biết tại sao, lúc nào cũng tỏ vẻ ghét bỏ hắn...
... Phía sau Từ Chu, cách khoảng hai trăm mét. Lý Nhược Hi nheo mắt theo dõi, chậm rãi đi phía sau Từ Chu. "Cha đúng là, cái tên này đã học lớp 10 rồi mà vẫn bắt ta đi theo." Trên mặt nàng có chút bất mãn. Bởi vì từ nhỏ Từ Chu sức khỏe đã yếu hay bệnh. Trong trường thường bị những người khác bắt nạt. Cho nên theo lời phụ thân dặn, Lý Nhược Hi từ khi học cấp hai đã âm thầm theo dõi Từ Chu, tránh cho đối phương bị người ức hϊếp trên đường. Những việc này, thật ra Lý Nhược Hi cũng không phản đối. Nhưng mấu chốt là, mỗi lần Từ Chu bị ức hϊếp xong, lại không có một chút ý định đánh trả. Điều này khiến Lý Nhược Hi cảm thấy Từ Chu là một tên ngốc không có tiền đồ. Thể chất kém còn có thể bù đắp được, tính cách mềm yếu thì thật không cứu được. "Thiên phú cấp S? Chẳng qua cũng chỉ là một tên gà mờ." Lý Nhược Hi nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Chu, khẽ hừ một tiếng, "Đổi lại ta lúc lớp 10, một đấm là có thể quật ngã." "Tên này, đến khi nào mới trưởng thành đây?" Đối với người em trai mà mọi lúc mọi nơi đều cần nàng bảo hộ, Lý Nhược Hi vừa thấy phiền phức, lại vừa có chút khó dứt. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã âm thầm giúp đối phương nhiều lần. Nàng cũng không muốn quan tâm, nhưng lại lo Từ Chu sẽ bị người đánh tàn phế. Dù sao đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, nói không có một chút tình cảm nào là không thể. Đương nhiên, Từ Chu không hề biết những chuyện này. Lý Nhược Hi cũng không muốn cho Từ Chu biết, biết rõ ngược lại sẽ khiến nàng xấu hổ. ... Tâm tư của Lý Nhược Hi, Từ Chu không hề hay biết. Hắn đến trường xong, không đi lớp học, mà đi thẳng đến sân vận động. Vào thứ hai, trường có lệ tổ chức đại hội toàn trường. Trên sân tập, lúc này đã đứng đầy người. Học sinh ba khối lớp của trường Nhất Trung Lâm Giang đều đã đến đủ, không ít người mặt đầy vẻ mong chờ, bàn tán xôn xao, có vẻ như sắp có chuyện lớn gì xảy ra. Từ Chu nhìn cũng có chút nghi hoặc. Hắn tìm đến lớp mình, vừa bước vào, Ôn Nguyệt Huy đã hớn hở chạy tới. "Từ Chu, lát nữa lên bục chủ tịch, đã nghĩ ra sẽ nói gì chưa?" "Lên bục chủ tịch?" Từ Chu hơi ngơ ngác. Ôn Nguyệt Huy gật đầu: "Mỗi lần sau nghi thức thức tỉnh, trường đều sẽ tổ chức một lần khánh điển thức tỉnh. Học sinh có thiên phú cấp B trở lên đều sẽ lên bục chủ tịch, phát biểu đôi lời!" "Có thấy các anh chị khóa trên không? Thật ra đều muốn nhìn mặt cậu đó, cái người có thiên phú cấp S đây!" "Hôm nay xong, cậu sẽ nổi danh luôn cho coi!" Ôn Nguyệt Huy có chút ngưỡng mộ, ở trước mặt Từ Chu, cho dù hắn có thiên phú cấp A cũng có chút mờ nhạt! Từ Chu lúc này mới hiểu ra. Hèn gì sáng sớm hôm nay, trên sân tập đã đông người. Lẽ nào cũng là vì thiên phú cấp S của hắn sao? Thời gian trôi qua, đại hội thầy và trò chính thức bắt đầu. Đầu tiên là nghi thức kéo cờ, dưới ánh mắt trang nghiêm của tất cả mọi người, lá cờ của nước Viêm từ từ được kéo lên. Trên lá cờ, kết hình mười hai ngôi sao, vây quanh một ngọn lửa đang cháy rực. Tượng trưng cho mười hai châu của Viêm quốc, cùng nhau tạo thành Liên Bang Viêm Quốc. Sau nghi thức kéo cờ, hiệu trưởng bước lên bục, phát biểu: "Vào đầu tuần, cuộc khảo thí thức tỉnh của lớp mười đã kết thúc, mà trường ta lại có thêm không ít nhân tài xuất chúng!" Hiệu trưởng mang theo giọng điệu vui mừng nói: "Những nhân tài này đều là tương lai của trường, bọn họ sẽ...". Hiệu trưởng nói một hồi trên bục. Nhưng, buổi khánh điển thức tỉnh mà không ít học sinh mong đợi lại không xảy ra. Cái gọi là khánh điển thức tỉnh, chính là để những học sinh có thiên phú từ cấp B trở lên đứng lên bục chủ tịch, nhận sự chú ý của mọi người! Trong những năm qua, việc này luôn là thứ mà mọi người quan tâm nhất. Mà năm nay, chuyện này lại càng được chú ý chưa từng thấy, đến cả mấy trường khác cũng đều quan tâm. Không gì khác, chỉ vì năm nay, trường Nhất Trung Lâm Giang xuất hiện một học sinh có thiên phú cấp S! Tất cả mọi người muốn xem thử, cái người học sinh có thiên phú cấp S kia là ai, dáng vẻ như thế nào, và thực lực hiện tại là bao nhiêu. Nhưng hiệu trưởng sau khi phát biểu xong liền tuyên bố đại hội kết thúc. Hoàn toàn không đề cập gì đến khánh điển thức tỉnh. Lần này, hơn vạn học sinh ở hiện trường có chút bất mãn. Đặc biệt là những anh chị khóa trên lớp 11, lớp 12, lại càng không hài lòng. "Không phải nói năm nay có một đàn em thiên phú cấp S sao? Sao không cho bọn mình xem?" "Đúng vậy, mình còn muốn xem mặt cái cậu đàn em đó có đẹp trai không nè!" "Tại sao không cho xem vậy?" Vì hiệu trưởng và các giáo viên vẫn còn ở đó, cho nên các học sinh chỉ bàn tán nhỏ nhẹ. Lúc này, một học sinh lớp 12 chế nhạo nói: "Thiên phú cấp S? Sợ không phải tin giả đó chứ!" Lời này vừa thốt ra, như mở chiếc hộp Pandora, lập tức gợi sự liên tưởng trong đám người. "Tin giả á? Không thể nào!" "Nói thì nói vậy, thiên phú cấp S hiếm thấy như thế, sao có thể xuất hiện ở trường mình được?" "Chẳng lẽ lại là tin giả thật sao?" Mọi người ồn ào bàn tán, tụ tập trên sân tập, không ai chịu tản đi. Hiện trường, tiếng bàn tán xôn xao. Nghe thấy những tiếng xôn xao kia, đám người lớp 8, khối 10 đều tỏ vẻ khó coi. Cuối cùng, Ôn Nguyệt Huy không nhịn được mà lớn tiếng phản bác: "Cái gì mà tin giả? Chẳng qua là hiệu trưởng sợ đả kích các cậu thôi!" Lời này vừa nói ra, các học sinh khác trong lớp 8 cũng nhao nhao phản bác. "Bọn mình tận mắt thấy thiên phú cấp S đó, lúc đó có cả đám giáo viên ở đấy, các cậu còn bảo giả được à?" "Tôi thấy các cậu là ghen ăn tức ở đó!" Đối với học sinh lớp 8 khối 10 mà nói, Từ Chu có thiên phú cấp S, đó chính là bộ mặt của cả lớp bọn họ. Bây giờ lại bị người nghi ngờ là giả, bọn họ sao có thể chấp nhận? Nhất thời, không ít người liền giận đỗi nhau tại chỗ. Trong đám người, Từ Chu một mặt kinh ngạc, hắn thật không nghĩ đến, mọi người lại vì thiên phú của hắn mà tranh cãi? Hắn vội vàng kéo các bạn cùng lớp lại, không muốn để chuyện thêm nghiêm trọng. Phải biết rằng, hiệu trưởng và các giáo viên còn chưa đi mà! Nhưng các học sinh khóa trên nghe được mấy câu này, dường như cũng có chút bực mình. "Hiệu trưởng sợ đả kích chúng ta á? Buồn cười!" Có người khẽ nói: "Tụi mình đều là lớp 12, cho dù có là thiên phú cấp S, cũng không thể trong thời gian ngắn đuổi kịp tụi mình được!" "Bọn nhóc con mấy đứa biết thiên phú cấp S hiếm thấy đến cỡ nào không? Thành phố Lâm Giang mấy chục năm không xuất hiện rồi đấy!" Học sinh lớp 8 khối 10 không hề sợ hãi, tiếp tục giận đỗi: "Lớp 12 thì sao? Hơn tụi này hai năm tu luyện thì giỏi?" "Đúng đấy, lớp của mấy người cả năm trời không có thiên phú cấp S nào, mấy người là đồ phế vật, không có nghĩa lần này tụi mình không có!" "Bọn nhóc con! Mấy đứa muốn bị đánh hả?" "Sao? Muốn thử sức không? Nhào vô đây!" Xung đột hai bên ngày càng gay gắt. Mắng chửi nhau không ngừng leo thang! Đến cuối cùng, thậm chí đã đến mức muốn động tay động chân! "Dừng tay cho ta!" Có giáo viên đứng ra quát lớn, sắc mặt vô cùng khó coi. Hiệu trưởng cùng những giáo viên khác còn ở đây mà, ngay trước mắt bọn họ, bọn học sinh này định lật trời hay sao? Nhất thời, không ít giáo viên đều đứng ra, quát mắng học sinh các lớp. Hai bên lúc này mới không bùng phát xung đột quy mô lớn. Nhưng những học sinh khóa trên, vẫn bí mật bàn tán, cảm thấy cái người được truyền là có thiên phú cấp S lần này, có điều gì đó ẩn giấu bên trong. Nếu không, vì sao hiệu trưởng lại không tổ chức khánh điển? Trong đội ngũ lớp 3 khối 12. Lý Nhược Hi cau mày, nhìn về phía lớp của Từ Chu. "Thiên phú cấp S là giả sao?" Lý Nhược Hi trầm ngâm, rồi lắc đầu, "Cái tên Từ Chu kia sẽ không nói dối, trừ khi hắn bị người ta lừa." Nàng nhíu mày, nghĩ đến rất nhiều chuyện, lẽ nào thiên phú cấp S kia thật sự có vấn đề? ... Lớp 8 khối 10, Từ Chu nhìn những chuyện vừa xảy ra trước mắt, cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Mấy người bạn học của mình đúng là quá trượng nghĩa, vì hắn mà lại muốn đánh nhau với mấy anh chị khóa trên! Bất quá, trong lòng Từ Chu cũng bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Đều đã đến mức này rồi, tại sao hiệu trưởng còn chưa đứng ra phát biểu? Hơn nữa, mỗi năm đều tổ chức lễ hội thức tỉnh, vì sao hết lần này đến lần khác lần này lại không có? Chẳng lẽ là có ẩn tình gì sao? Cùng lúc đó, hiệu trưởng ở phía dưới đài chủ tịch đang trao đổi cùng một đám lão sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận