Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 92: Quét ngang toàn trường, Từ Chu thực lực kinh khủng! ( cầu đặt mua) (2)

Chương 92: Quét ngang toàn trường, thực lực kinh khủng của Từ Chu! (cầu đặt mua) (2)
Mười lăm khiếu, là một ranh giới. Đa số tân sinh chỉ mở được hai ba khiếu huyệt, đó là quá yếu. Khá hơn một chút thì mở được khoảng mười cái. Chỉ những ai mở được mười lăm khiếu trở lên mới thuộc nhóm đứng đầu! Tiểu tử Từ Chu kia nếu gặp phải thì có ứng phó được không?…
Cùng lúc đó, trên không giác đấu trường, một đám đạo sư cũng đang quan sát phía dưới.
“Mấy con người máy mô phỏng sinh vật này không tệ.” Liễu Thanh Uyên cảm khái nói: “Đáng tiếc, nhiều nhất cũng chỉ có chiến lực nhất phẩm đỉnh phong.” Nếu không, nếu có thể đạt tới chiến lực tứ ngũ phẩm, chiến sự ở Quảng Hàn cũng không đến nỗi căng thẳng thế này.
Nghe ông nói, các đạo sư đều âm thầm lắc đầu. Chiến lực tứ ngũ phẩm? Ngay cả con người cũng phải tốn biết bao công sức mới có thể đạt tới cảnh giới đó. Nếu thực sự có thể tùy tiện tạo ra sinh vật mô phỏng có thực lực như vậy thì nhân loại đã sớm xưng bá vũ trụ rồi.
“Viện trưởng Chu.” Liễu Thanh Uyên nhìn về phía Chu Húc Vân, nói: “Còn ba trăm con người máy mô phỏng sinh vật, ông định khi nào thả ra?”
Chu Húc Vân cười ha hả: “Cứ xem đã, đợi mấy tiểu gia hỏa này đánh nhau một lúc rồi tính.”
“Đợi bọn họ đánh nhau?” Liễu Thanh Uyên ngẩn người, sau đó như hiểu ra điều gì, kinh ngạc mở to mắt: “Ông định đợi bọn họ đánh đến khi hao tổn thể lực rồi mới thả ba trăm con người máy mô phỏng sinh vật kia ra?”
“Chiêu này của ông, thâm thật đấy!”
“Đây cũng là ý của hiệu trưởng, muốn cho mấy tiểu gia hỏa này thấy được tầm quan trọng của đồng đội.” Chu Húc Vân khẽ lắc đầu: “Chuyện này không vội.” Ông nhìn Liễu Thanh Uyên: “Nghe nói lần này ngươi đến Giang Châu, đặc chiêu một học sinh về? Là ai vậy?”
“Cái này thì ta không nói.” Liễu Thanh Uyên cười nhạt: “Đợi khi xếp hạng xong thì mọi người sẽ rõ thôi.”
Chu Húc Vân cười mắng: “Làm như thần bí lắm ấy, đến lúc đó đừng trách bọn ta giành với ngươi đấy.”
Các đạo sư khác cũng nhao nhao phụ họa. Nếu thực sự biểu hiện tốt thì lúc đó dù mặt dày cũng phải đến cướp một phen.
Liễu Thanh Uyên cũng không để ý lắm, Từ Chu là do ông đặc chiêu về, nội tình thế nào ông rất rõ. Một tháng trước, Từ Chu còn chưa đột phá nhất phẩm. Dù trong một tháng này, Từ Chu có đột phá nhất phẩm đi chăng nữa, thì với thiên phú loài thú của hắn, tối đa cũng chỉ mở được hai ba khiếu huyệt. Nhưng trong đám tân sinh này, có không ít người đã mở được mười khiếu huyệt trở lên! Đợi đến khi xếp hạng xong, chiến tích của Từ Chu căn bản không thể khiến bọn người này hứng thú được.
"Ừm?" Đột nhiên, ánh mắt Liễu Thanh Uyên ngưng lại: "Có người bắt đầu động thủ rồi."
Vừa nói dứt lời, các đạo sư khác cũng nhìn xuống giác đấu trường. Đúng như Liễu Thanh Uyên nói, đã có người bắt đầu tấn công đội khác!…
Bành!
Từ Chu không ngừng vung đao, vật lộn với hai con người máy mô phỏng sinh vật. Đột nhiên, Lý Thiết bên cạnh hô: “Coi chừng!”
Ánh mắt Từ Chu chợt ngưng lại, nhanh chóng nghiêng người. Một đạo thương mang đỏ tươi hung hăng chém xuống vị trí ban đầu của hắn. Từ Chu quay đầu nhìn lại, cách đó mười mét, một thanh niên mặc giáp đen mặt không cảm xúc vung thương về phía hắn. Thanh niên giáp đen đó cũng đang đánh nhau với người máy mô phỏng sinh vật, bất quá đánh rất vững, vừa chống cự vừa tìm khe hở tấn công Từ Chu.
"Oanh!"
Thanh niên giáp đen khí huyết phun trào, chín khiếu huyệt trong cơ thể vận chuyển, bộc phát ra dao động khí huyết vô cùng cường hãn. Hắn đã mở chín khiếu!
“Đánh với ta một trận!” Thanh niên giáp đen hét lớn, tiếp tục vung thương đâm về phía Từ Chu.
Ánh mắt Từ Chu lạnh lẽo, không chút do dự, một đao bổ về phía thanh niên giáp đen.
"Đang!"
Hai người lập tức giao chiến. Điều đáng ngạc nhiên là trong lúc hai người giao chiến, người máy mô phỏng sinh vật vẫn tấn công mục tiêu của mình. Chúng đã được thiết lập mục tiêu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng chỉ công kích đội đã được thiết lập, không tấn công những người khác.
Đương đương đương!
Một loạt âm thanh va chạm kịch liệt truyền đến. Từ Chu vừa chiến đấu với thanh niên giáp đen, vừa phải giao đấu với hai con người máy mô phỏng sinh vật! Còn thanh niên giáp đen kia chỉ phải giao chiến với một con người máy mô phỏng sinh vật, một con khác đã có đồng đội hắn lo.
“Lý Thiết!” Từ Chu hét lớn: “Giúp ta cản bớt một con!”
“Được!” Vào thời khắc mấu chốt, Lý Thiết cũng không dám lơ là, lập tức xông lên trước, dẫn đi một con người máy mô phỏng sinh vật, áp lực của Từ Chu lập tức giảm đi.
"Giết!" Hắn quát lạnh một tiếng, một cỗ khí huyết chi lực kinh khủng đột nhiên phóng thích ra. Hắn đã nhìn ra, thanh niên giáp đen này và hắn đều có thiên phú cấp S, và cùng mở chín khiếu huyệt. Lúc này, Từ Chu không nương tay, khí huyết chi lực toàn thân tuôn trào ra.
Trong mắt thanh niên giáp đen lóe lên một tia khinh miệt: "Chỉ mở được sáu khiếu?"
Từ Chu không quan tâm hắn nghĩ gì, cánh tay đột nhiên nhấc lên.
Vung đao!
"Ừm?" Con ngươi của thanh niên giáp đen co rụt lại, dao động khí huyết của Từ Chu... mạnh hơn hắn tưởng! Hắn không hề sợ hãi, huy động trường thương, đột nhiên đâm tới.
Rầm…
Lực đạo kinh khủng xuyên qua trường thương truyền đến, trong nháy mắt, cánh tay thanh niên giáp đen rung lên, miệng hổ truyền đến cảm giác xé rách mãnh liệt.
"Không thể nào!" Thanh niên giáp đen kinh hãi. Từ Chu rõ ràng chỉ mở có sáu khiếu thôi, sao lực lượng lại mạnh như vậy?
Nhưng đúng vào khoảnh khắc hắn ngây người đó.
"Hô"
Từ Chu lại tung một đao, đao quang như điện, trong nháy mắt xuyên qua bả vai thanh niên giáp đen.
Phụt~
Máu tươi trào ra!
Đăng đăng đăng!
Mặt thanh niên giáp đen tái nhợt, ôm bả vai lùi lại. Đúng lúc này, người máy mô phỏng sinh vật đang công kích hắn bắt lấy cơ hội lao lên, nhắm ngay ngực hắn tung một quyền.
Bành!
Trong chớp mắt, ngực thanh niên giáp đen lõm xuống, thân hình bay ngược ra ngoài. Trong khi hai người Từ Chu đang giao chiến, người máy mô phỏng sinh vật vẫn không hề dừng tay! Thừa lúc thanh niên giáp đen bị thương, chúng thừa cơ phát một kích trí mạng.
“Phụt.”
Thanh niên giáp đen ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đen, nghiêng đầu, không rõ sống chết.
Từ Chu không để ý đến hắn, quay sang nhìn đồng đội của thanh niên giáp đen, sau một khắc, thân hình bỗng nhiên lao đi. So với thanh niên giáp đen, đồng đội của hắn yếu hơn rất nhiều, đến nhất phẩm cũng chưa đột phá.
“Hô!”
Từ Chu vung một đao, trúng vào ót đối phương, người kia hiển nhiên không chịu nổi đòn nặng như vậy, trực tiếp ngã xuống bất tỉnh.
"Yếu vậy sao?" Từ Chu sững sờ, hắn thực sự không ngờ đối phương lại trực tiếp ngất xỉu. Lúc này, hai người máy mô phỏng sinh vật đang tấn công đối phương vẫn không dừng tay, lao đến, tiếp tục động thủ với thanh niên giáp đen và đồng đội của hắn.
"Không lẽ sẽ chết thật sao?" Từ Chu giật mình. Hai người này đều đã mất sức chiến đấu, nếu người máy mô phỏng sinh vật tiếp tục động thủ, chắc chắn sẽ bị đánh chết mất.
Sưu!
Ngay lúc này, trên bầu trời, một bóng người đột nhiên lao xuống. Một vị đạo sư nhấc thanh niên giáp đen và đồng đội hắn lên, lạnh lùng nói: “Không đạt yêu cầu!”
Nói xong, vị đạo sư kia mang hai người rời khỏi giác đấu trường.
"Ông!"
Khoảnh khắc sau, hai con người máy mô phỏng sinh vật kia như chờ sẵn, ngay lập tức đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Thấy cảnh này, trong lòng Từ Chu thầm thở phào nhẹ nhõm. Tình hình tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều. Ít nhất các đạo sư cũng sẽ không thật sự để học sinh bị đánh chết! Vào thời khắc mấu chốt… vẫn sẽ ra tay cứu giúp.
Trong lòng đã yên tâm, Từ Chu lập tức nhìn về phía các đội khác, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Đây chính là thiên kiêu sao? Hình như cũng chỉ có thế!”
Vừa rồi thanh niên giáp đen kia đã mở chín khiếu huyệt. Mà hắn mới chỉ mở được sáu khiếu thôi! Vậy mà hắn vẫn giải quyết đối phương trong một chiêu. Giờ khắc này, lòng tin của Từ Chu tăng lên gấp bội, ngoảnh lại quát Lý Thiết: “Chúng ta đi đánh đội khác!”
Nhưng lúc này Lý Thiết lại rên rỉ: "Ta sắp không chịu được nữa rồi!"
Từ Chu cạn lời, gia hỏa này cũng yếu quá rồi, đối đầu với một con người máy mô phỏng sinh vật cũng đã chật vật như vậy! Vừa rồi hắn một mình đối đầu hai con còn chưa từng thảm hại như thế này!
Hô!
Từ Chu nhanh chóng tiến lên, chém một đao.
"Keng!" Đao quang như thực chất, mang theo khí huyết chi lực cường đại, chém vào người con người máy mô phỏng sinh vật. Con người máy mô phỏng sinh vật như bị ô tô tông trực diện, thân hình bay ngược ra ngoài.
Lý Thiết nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy đến trước mặt Từ Chu.
"Huynh đệ, ngươi thật lợi hại!" Cảnh tượng vừa rồi Từ Chu giải quyết thanh niên giáp đen, hắn đều đã nhìn thấy, trong lòng vô cùng chấn động. Một thiên kiêu cấp S lại bị Từ Chu hai đao đào thải! Thực lực của gia hỏa này mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều!
Lý Thiết vừa sợ hãi vừa vui mừng, hắn đúng là đã ôm được đùi rồi!
“Đi theo ta!” Từ Chu không để ý hắn nghĩ gì, quay người chạy về phía một đội khác.
Lý Thiết không dám chần chừ, vội vàng phi thân đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận