Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 168: Thần thông hạt giống vỡ ra

Ầm ầm!
Từ xa vọng lại tiếng chém giết đinh tai nhức óc, chiến đấu giữa hai bên đã sắp kết thúc.
Từ Chu không dám dừng lại ở đây, nơi này cách trụ sở đã có một khoảng cách, nếu có Địa Tinh võ giả tứ cảnh trở lên đến gần thì rất khó đối phó.
Sau khi chém giết mấy tên Địa Tinh võ giả kia, hắn liền định quay người rời đi.
"Ừm?"
Đúng lúc này, thần sắc của Từ Chu bỗng nhiên khẽ động.
"Kỳ lạ, tại sao Chu thiên khiếu huyệt của ta vẫn còn chấn động?"
Mấy tên Địa Tinh võ giả này đã c·h·ế·t rồi, mà Từ Chu vẫn cảm nhận được có gì đó đang hấp dẫn hắn!
Từ Chu nhìn về phía mấy cỗ t·h·â·y khô dưới đất, trong lòng hơi động: "Chẳng lẽ..."
Hắn phi thân tiến lên, tìm kiếm trên mấy t·h·â·y khô.
Từ Chu vốn chỉ ôm ý nghĩ thử một lần, không ngờ thật sự lấy ra được đồ.
"Đây là..."
Từ Chu nhìn tinh thể màu xám trắng trong tay, bỗng nhiên lộ vẻ kinh ngạc: "Địa Tinh Chi Tinh?!"
Hắn chắc chắn đây chính là Địa Tinh Chi Tinh vô cùng quý giá của Nguyệt Thần Môn!
Không ngờ lại tìm được trên người một tên Địa Tinh võ giả tam cảnh đỉnh phong.
Từ Chu lại sờ lên mấy cỗ t·h·i t·hể còn lại, không ngoài dự liệu, trên người mỗi người đều mang theo một hạt Địa Tinh Chi Tinh.
Đương nhiên, những Địa Tinh Chi Tinh mà mấy người này mang theo đều rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay út.
"Mỗi Địa Tinh võ giả đều mang theo Địa Tinh Chi Tinh sao?"
Từ Chu như có điều suy nghĩ: "Chắc là, đây là đồ bọn chúng dùng để tu luyện?"
"Vù vù!"
Từ xa vọng lại tiếng xé gió.
"Cần phải đi..."
Từ Chu không ở lại lâu, thu hồi Địa Tinh Chi Tinh rồi cấp tốc hướng về phía trụ sở.
...
Trong trụ sở.
Elizabeth và mọi người đã rút về trụ sở, phần lớn đều không bị thương.
Nhưng Elizabeth lại cau mày: "Từ Chu đâu?"
Mấy người khác nghe vậy, nhìn nhau rồi lắc đầu.
Từ Chu đúng là không có ở cùng bọn họ.
Có người lên tiếng: "Vừa rồi hình như tôi thấy hắn đi về hướng khu không người."
"Tên gia hỏa này!"
Elizabeth nhíu mày, đôi mắt màu xanh thẳm có chút không vui: "Đã bảo là rút về trụ sở, sao hắn còn chạy về khu không người kia?"
Vùng đất Quảng Hàn rất lạnh lẽo, ngoại trừ khu vực do quân đội Lam Tinh kiểm soát thì những nơi còn lại đều là khu không người.
Những khu vực đó không có giá trị chiến lược nên quân đội rất ít khi chủ động đến đó.
Ngược lại, một số tán tu cường đại lại đến những khu không người này để tìm vận may, xem có thể tìm được bảo vật còn sót lại trên chiến trường không.
Nhưng đối với những võ giả tam phẩm như bọn họ thì khu không người lại quá nguy hiểm.
Nếu gặp cường giả địa tinh thì bên quân đội chưa chắc đã có thể kịp thời ra tay.
Sắc mặt Elizabeth có chút khó coi, nàng không hài lòng với hành động tùy tiện của Từ Chu.
"Mọi người mau xem bảng xếp hạng!"
Đột nhiên, có người hô.
Elizabeth hơi khựng lại rồi mở hình chiếu bên trong mũ bảo hiểm ra xem.
Mấy người khác cũng nhao nhao mở bảng xếp hạng, rồi lộ vẻ giật mình.
"Từ Chu vậy mà g·i·ế·t một tên tam phẩm đỉnh phong, bốn tên tam phẩm hậu kỳ?"
Chỉ thấy trên bảng xếp hạng, Từ Chu nghiễm nhiên đứng thứ ba!
Hai người đứng đầu lần lượt là Sophia của Mao Hùng quốc và Wickram của Bạch Tượng quốc.
Bọn họ chắc hẳn là vừa đến đã gặp chiến tranh nên chiến tích rất nổi bật.
Nhưng giờ phút này mọi người không quan tâm đến hai người đứng đầu, mà ngược lại, Từ Chu đứng thứ ba mới làm bọn họ kinh ngạc không thôi.
Từ Chu chỉ mới tam phẩm trung kỳ thôi mà!
Chỉ trong thời gian ngắn vậy mà hắn đã xử lý năm tên Địa Tinh võ giả, thực lực này là thế nào, quá kinh khủng!
Elizabeth cũng lộ vẻ lúng túng trên mặt, vừa rồi cô còn thấy Từ Chu hành động tùy tiện, kết quả một giây sau, Từ Chu đã dùng hành động chứng minh bản thân.
Ngược lại cô là đội trưởng mà đến giờ chỉ mới g·i·ế·t được một tên tam phẩm đỉnh phong.
So với Từ Chu thì quả là một trời một vực.
"Vù!"
Đúng lúc này, một đạo lưu quang bay tới, rơi xuống trước cửa doanh trướng.
Không ai khác chính là Từ Chu!
Mọi người thấy vậy nhao nhao tản ra, nhường đường cho hắn.
Trên mặt những võ giả Đăng Tháp quốc này đều lộ ra một tia kính nể.
Dù là quốc gia nào thì cường giả vẫn được tôn trọng! Đương nhiên, trừ Bạch Tượng quốc có lòng tự tin vô cùng lớn ra.
Thực lực mà Từ Chu thể hiện lúc này đã đủ để giành được sự tôn trọng của các võ giả Đăng Tháp quốc này.
Elizabeth cũng đi đến, trong đôi mắt màu xanh thẳm mang theo một tia bội phục: "Từ Chu, ngươi rất giỏi, trước kia đích thật là ta nhìn lầm!"
Từ Chu thấy phản ứng của những người này thì biết chuyện gì đã xảy ra.
Hắn mỉm cười, nói: "Không sao, ta không để ý người khác nghĩ gì đâu."
Elizabeth gật đầu, rồi nói: "Ngươi quả thực là một đối thủ đáng để toàn lực ứng phó, nhưng lần này vị trí thứ nhất, ta sẽ không nhường cho ngươi!"
Trong mắt cô mang theo ngọn lửa cực nóng, chiến ý hừng hực.
Về chuyện này, Từ Chu bình thản nói: "Cứ dựa vào bản lĩnh đi."
Hắn gật đầu nhẹ với đối phương rồi đi thẳng vào trong doanh địa, bộ dạng có chút vội vã.
Trong đội, có một thanh niên tóc đỏ bất mãn nói: "Từ Chu này ngạo mạn quá rồi."
Nghe vậy, Elizabeth khẽ cười: "Thiên tài, ai chẳng kiêu ngạo."
"Ta cảm giác hắn căn bản không xem ngươi là đối thủ." Thanh niên tóc đỏ tức tối nói.
Elizabeth lắc đầu nói: "Davis, ngươi không hiểu, chân võ hệ thiên kiêu, nên là như vậy."
Cô nhìn bóng lưng Từ Chu, trong mắt chiến ý càng tăng, giọng nói cũng rất nhẹ.
"Cường giả chân võ hệ, nên lấy bản thân làm trung tâm, trên trời dưới đất duy ta độc tôn, có ta vô địch!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Elizabeth, vẻ ngạo nghễ nở rộ như ánh mặt trời: "Đây chính là lý niệm của chân võ hệ, trên trời dưới đất, nơi ta đứng, chính là sân nhà của ta!"
Chân võ hệ của Đăng Tháp quốc coi trọng tín niệm!
Tín niệm vi tôn, có ta vô địch!
Trong mắt Elizabeth giờ phút này, Từ Chu mang theo tín niệm như thế.
...
Từ Chu đương nhiên không có cái gọi là niềm tin vô địch, mặc dù thật sự là hắn tin rằng mình cùng cảnh vô địch.
Nhưng sở dĩ hắn vội vàng trở về doanh trướng như vậy chủ yếu là vì xem xét thu hoạch của mình.
"Không ngờ Mệnh Hồn Thôn Phệ này lại có thể khiến trong cơ thể ta tái sinh ra Tổ Long tủy m·á·u!"
Trong lòng Từ Chu vô cùng chấn động!
Ngay vừa nãy, khi thi triển Mệnh Hồn Thôn Phệ, hấp thụ sinh cơ của những Địa Tinh võ giả kia thì trong cơ thể hắn lập tức có từng đạo chất lỏng màu vàng óng xuất hiện.
Từ Chu khoanh chân ngồi xuống, nội thị bên trong.
Chỉ thấy trên nụ hoa Đạo Liên, một lớp bình chướng màu vàng kim lơ lửng.
Bình chướng màu vàng kim này Từ Chu không thể nào quen thuộc hơn, chính là Tổ Long tủy m·á·u ngưng tụ mà thành!
"Ta tưởng rằng sau khi lần trước hóa giải thì sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ Mệnh Hồn Thôn Phệ này lại khiến ta ngưng tụ lại được Tổ Long tủy m·á·u."
Đây cũng là lý do Từ Chu vừa sợ hãi vừa mừng rỡ.
Sợ hãi là vì nếu hắn thi triển phép t·h·u·ậ·t này trước khi đột p·h·á nhị phẩm đỉnh phong thì có lẽ cảnh giới sẽ càng khó đột p·h·á hơn.
Còn bây giờ thì không có phiền não này nữa.
Kinh hỉ là vì Tổ Long tủy m·á·u có thể giúp hắn ngưng tụ thần thông!
Đương nhiên, Tổ Long tủy m·á·u cực kỳ kiên cố, những thủ đoạn bình thường không thể nào hóa giải, nhất định phải nhờ năng lượng của Địa Tinh Chi Tinh mới có thể hòa tan, để cho Từ Chu sử dụng.
Mà thật vừa đúng lúc, Từ Chu lại vừa thu được một ít Địa Tinh Chi Tinh!
"Thật sự là trời cũng giúp ta."
Từ Chu không kìm được mà nở nụ cười.
Một vòng chụp một vòng, thiếu một bước cũng không được.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại làm được.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Từ Chu lấy Địa Tinh Chi Tinh ra, hai tay kết ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận