Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 133: Mười hai đạo hoa, Song Ngư đồ án

"Chương 133: Mười hai đóa hoa, đồ án Song Ngư"
"Khiếu huyệt thứ 360!"
Bên trong khoang thuyền thí nghiệm, Từ Chu đột nhiên mở mắt.
Ông ——
Hắn nhìn vào bên trong cơ thể mình, từng đạo khiếu huyệt phát sáng.
360 đạo ánh sáng yếu ớt điểm xuyết, rực rỡ vô cùng.
"Tổng cộng 360 đạo khiếu huyệt, 12 hệ thống hoàn chỉnh!"
12 đóa đạo hoa, tạo thành một đóa Đạo Liên sáng chói đến cực điểm, khẽ lay động.
Và ở vị trí nhụy hoa trung tâm của Đạo Liên, hai đạo năng lượng một đen một trắng, tựa như Âm Dương Song Ngư, kết hợp lẫn nhau.
Song Ngư vờn quanh, nâng đỡ 12 đóa đạo hoa, ẩn chứa xu thế mười hai hợp nhất.
Nhưng đồ án Âm Dương Song Ngư kia lại đang ở trạng thái tắt lịm, thiếu đi linh tính, Đạo Liên cũng ỉu xìu, phảng phất như vật c·h·ết.
Có lẽ khi 360 đạo khiếu huyệt kia hoàn toàn mở ra, Âm Dương Song Ngư du động, Đạo Liên mới có thể nở rộ hoàn toàn.
"Đây chính là chu thiên khiếu huyệt?"
Trong lòng Từ Chu bỗng hiểu ra, có lẽ đồ án Âm Dương Song Ngư kia chính là vị trí của chu thiên khiếu huyệt.
Đôi cá kia mang theo 12 đóa đạo hoa, đóng vai trò nền tảng.
Nhưng hiện tại nền tảng này vẫn là vật c·h·ết, thiếu đi linh tính, không thể phát huy tác dụng thực sự.
Đợi khi hắn kích hoạt được nền tảng này, cũng có nghĩa chu thiên khiếu huyệt mở ra.
"360 khiếu hẳn là cực hạn." Từ Chu thầm nói.
Nhưng hắn không rời đi ngay mà tiếp tục ở lại trong khoang thuyền thí nghiệm nửa giờ.
Cho đến khi hoàn toàn x·á·c định rằng không thể mở thêm khiếu huyệt nào nữa.
Lúc này Từ Chu mới đứng dậy, mở khoang thuyền thí nghiệm bước ra ngoài.
...
Vân lão nhanh chóng tiến lên.
"Từ Chu, tìm được bao nhiêu khiếu huyệt rồi?"
Từ Chu không nói gì, bên trong cơ thể hắn, từng đạo khiếu huyệt phát sáng.
Ông, ông, ông!
Rất nhanh, vẻ mặt Vân lão hiện lên vẻ chấn kinh.
"360 cái khiếu huyệt?"
Trình Đông Nhi bên cạnh cũng không kìm được mà kinh hô.
Không phải nói là 200 khiếu sao? Sao lại nhiều hơn nhiều vậy!
Dù là thời viện trưởng còn tại vị, học sinh hệ Chân Võ nhiều nhất cũng chỉ mở ra hơn 150 khiếu là cùng.
Vậy mà khiếu huyệt trên người Từ Chu lúc này lại gấp đôi con số đó!
Giờ phút này, Trình Đông Nhi đành phải thở dài, đúng là lớp sau xô lớp trước, hậu sinh thật đáng sợ.
Đợi đến khi Từ Chu thu lại khiếu huyệt, Vân lão mới hoàn hồn lại.
Ông nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Ngươi đã tìm được chu thiên khiếu huyệt chưa?"
"Có lẽ tìm được rồi." Từ Chu đáp: "Nhưng có phải thật vậy hay không thì còn phải đợi ta mở hết những khiếu huyệt này."
Đến giờ hắn vẫn chưa thể xác định, rốt cuộc đó có phải chu thiên khiếu huyệt hay không.
Chỉ khi 360 khiếu huyệt này được mở ra hoàn toàn, xem thử Đạo Liên có thể nở rộ hay không.
Từ Chu cũng rất mong chờ, đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra.
Từ Chu liếc mắt nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: "Viện trưởng đâu?"
"Hắn đi giáo huấn đám học sinh của Đế Quốc Vũ Đại kia rồi." Vân lão nói.
"Đế Quốc Vũ Đại?" Từ Chu hơi ngẩn ra.
"Đế Quốc Vũ Đại phái mấy người dự thi nhị phẩm tới khiêu chiến chúng ta, trong đó có một học sinh rất mạnh, đã đ·á·n·h bại hết nhị phẩm của hệ Chân Võ."
Vân lão dù ở lại cấm địa nhưng tinh thần của ông rất mạnh mẽ, chuyện gì xảy ra trong trường ông đều biết được.
Nghe vậy, Từ Chu cau mày, nhưng không mấy để tâm.
"Vân lão, vậy ta về tu luyện đây."
"Ừ."
Từ Chu xoay người rời đi.
Với hắn mà nói, mở 360 khiếu kia ra nhanh chóng, mới là chuyện quan trọng nhất.
...
Trong biệt thự, Từ Chu khoanh chân ngồi xuống.
Leng keng!
Hắn vừa chuẩn bị tu luyện, thì điện thoại bên cạnh bỗng vang lên liên hồi thông báo.
Từ Chu nhíu mày, mở điện thoại xem thử, nhóm chat của những người dự thi lại có mấy nghìn tin nhắn chưa đọc.
Bình thường nhóm chat này không ai nói gì cả.
Đột nhiên lại có nhiều tin nhắn thế này, lẽ nào lại có chuyện gì xảy ra rồi?
Trong lòng Từ Chu khẽ động, nhấn vào đoạn chat xem qua.
"Xong rồi, Trình Hân cũng thua rồi, nhị phẩm của hệ Chân Võ chúng ta, toàn diện thất bại!"
"Dương Thiên Đấu quá mạnh, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối đã đạt tới tam phẩm trung kỳ, không ai chịu được quá ba chiêu của hắn!"
"Tên này quá ngông cuồng, còn nói hệ Chân Võ chúng ta đều là đồ bỏ đi, tức c·h·ết đi được."
"Đến cả Trình Hân cũng bị đ·á·n·h bại, ai dám lên nữa đây? Đúng là nuốt cục tức này."
"Nuốt cục tức này vẫn là chuyện nhỏ, mấu chốt là cuộc thi tháng sau, e là lành ít dữ nhiều rồi."
"Đúng vậy đó, nhị phẩm và tam phẩm, người có chiến lực mạnh nhất của đối phương đều mạnh hơn chúng ta, nếu thi theo hình thức đấu vòng tròn thì phiền toái rồi."
"..."
Từ Chu đọc đến đây, mày khẽ nhíu lại.
Lúc trước nghe Vân lão nhắc tới hắn còn tưởng chỉ là chuyện bé xé ra to thôi.
Dù sao cuộc thi còn chưa bắt đầu.
Nhưng xem tình hình hiện tại, đến cả Trình Hân cũng bị đ·á·n·h bại rồi sao?
Chuyện này chắc chắn không đơn giản như chuyện bé xé ra to, đối phương rõ ràng là đã có mưu tính, chuyện khiêu chiến Trình Hân là đã có niềm tin chắc thắng.
Từ Chu tiếp tục lật xem thêm vài trang.
"Tên Dương Thiên Đấu kia quá tàn độc, hắn c·ắ·t đứt tứ chi của Trình Hân rồi, tháng sau chắc chắn Trình Hân không tham gia thi đấu được nữa!"
"Đồ c·hó c·h·ế·t, ông đây liều m·ạ·n·g với mày!"
"Đừng kích động, Trình Hân còn đ·á·n·h không lại hắn, lẽ nào ngươi là đối thủ của hắn sao?"
"Mẹ nó, thằng súc sinh kia chắc chắn là cố ý, trước mấy người chỉ bị thương nhẹ thôi, đến Trình Hân thì hắn trực tiếp c·h·é·m đứt tứ chi, bảo là không cố tình ai tin chứ?"
"Không còn cách nào, hai người đều là người dự thi, lúc khiêu chiến thì Trình Hân kém hơn người ta, thầy của chúng ta cũng không làm gì được hắn!"
"Mau nhìn, viện trưởng đến rồi, viện trưởng có giáo huấn tên kia không?"
"..."
Sắc mặt Từ Chu trầm xuống, Trình Hân bị c·ắ·t đứt tứ chi sao?
Dương Thiên Đấu này, ra tay không khỏi quá mức tàn nhẫn!
Nhìn đoạn chat, đối phương đã đấu mấy trận rồi, trước mấy trận đều không gây thương tích gì cho đối phương, chỉ khi đấu với Trình Hân mới gây ra trọng thương.
"Để Trình Hân không thể dự thi?"
Từ Chu khẽ lắc đầu, nếu đối phương có thực lực như vậy, thì dù nàng có thể dự thi, trong cuộc thi có gặp Dương Thiên Đấu cũng không thể đ·á·n·h lại được hắn.
Hành động của Dương Thiên Đấu lần này rõ ràng là muốn làm giảm nhuệ khí của hệ Chân Võ.
Người nhị phẩm mạnh nhất là Trình Hân bị phế bỏ tứ chi, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới hệ Chân Võ.
Những đoạn chat trong nhóm, cũng đã chứng minh điều đó.
Bầu không khí vô cùng u ám, có một số người còn mất cả ý chí chiến đấu!
Sắc mặt Từ Chu âm trầm, hắn lập tức đứng dậy, bước ra khỏi nhà.
...
Phòng y tế của trường.
Từ Chu hỏi thăm một lượt rồi cũng xác định được phòng bệnh của Trình Hân.
Trong phòng bệnh, Trình Hân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch không chút máu, tứ chi đều được băng bó bằng vật liệu công nghệ cao.
Khoa học kỹ thuật thời đại này rất phát triển, tay cụt nếu không bị quá lâu thì đều có thể nối lại được.
Nhưng vết thương này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến sức chiến đấu của Trình Hân.
Ít nhất là khi dự thi tháng sau, nàng tuyệt đối không thể toàn lực chiến đấu được.
Tròng mắt Trình Hân đỏ hoe, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Mình sẽ khỏe hơn, tháng sau mình vẫn muốn đ·á·n·h với hắn một trận!"
"Sư tỷ." Từ Chu trầm giọng nói: "Tỷ cứ nghỉ ngơi dưỡng thương trước đã, chuyện dự thi thì tháng sau hãy nói."
Trong mắt hắn thoáng hiện một tia lo lắng.
Trận chiến hôm nay cũng sẽ không đoạt mạng người.
Đến tháng sau khi cuộc thi diễn ra, e là sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Tỉ lệ võ giả c·h·ế·t trong các trận tranh tài cũng không thấp!
Nếu như Trình Hân mang theo trạng thái thế này mà tham gia thi đấu thì rất có thể sẽ bị Dương Thiên Đấu gi·ế·t c·h·ết!
Trình Hân có chút quay đầu, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt nở một nụ cười ôn nhu: "Sư đệ, cảm ơn đệ đã đến thăm ta."
Tâm tư thiếu nữ tinh tế, có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Từ Chu.
Tính cách của nàng khá hướng nội, xung quanh cũng chẳng có một người bạn nào, lần này bị c·ắ·t đứt tứ chi, ngoại trừ mấy học sinh đưa nàng đến phòng y tế ra, thì Từ Chu là người duy nhất chủ động tới thăm.
Khóe mắt Trình Hân có chút ươn ướt, nàng cố gượng cười: "Sư đệ, cứ yên tâm, ta không sao, đừng lo cho ta quá, đệ mau về ra sức tu luyện, thi đấu nhất phẩm cảnh không được xảy ra sai sót."
"Ta nghe nói, Vạn Trường Không lại có vẻ mạnh hơn nữa, đệ tuyệt đối đừng chủ quan."
Từ Chu im lặng không nói, đến tình trạng thế này rồi, đối phương vẫn còn quan tâm đến trận chiến giữa hắn và Vạn Trường Không.
Trình Hân càng như vậy, hắn càng cảm thấy lo lắng.
"Sẽ thắng." Từ Chu nhẹ giọng trấn an, trao cho nàng ánh mắt an tâm.
Trình Hân nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, ta tin đệ."
...
Nửa tiếng sau.
Từ Chu bước ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt sâu thẳm vô cùng.
Dương Thiên Đấu, sớm muộn gì hắn và người này cũng có một trận chiến.
Không chỉ là báo thù cho Trình Hân, mà còn bởi vì Dương Thiên Đấu là một thiên kiêu xuất chúng của nhị phẩm cảnh hệ Thần Vũ.
Thiên kiêu và thiên kiêu, chắc chắn có một trận chiến!
Mặt khác, tên này đã c·ắ·t đứt tứ chi của Trình Hân, mà bảo Từ Chu không có cảm xúc gì thì không thể nào.
Tâm tình của Từ Chu còn lâu mới bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tuy hắn và Trình Hân không thể nói có tình cảm gì sâu nặng, nhưng mấy ngày tiếp xúc với nhau, những nỗ lực của Trình Hân, Từ Chu đều để ý cả.
Trình Hân là một cô gái rất dịu dàng, chỉ là tính tình hơi cổ quái thôi.
Hiện giờ Trình Hân bị Dương Thiên Đấu làm trọng thương thành ra thế này, Từ Chu nếu không có thực lực thì không nói làm gì, còn nếu hắn đã có thực lực rồi, thì chắc chắn sẽ tính sổ món nợ này rõ ràng!
"Nhị phẩm..."
Hắn hít sâu một hơi, nghe nói Dương Thiên Đấu chỉ dùng ba chiêu đã đánh trọng thương Trình Hân, chiến lực của người này đã đạt đến mức độ khiến Thẩm Vạn Thần cũng phải thấy quá đáng. Từ Chu ánh mắt đầy thâm thúy, không rõ là đến khi giải thi đấu tháng sau, liệu hắn có cơ hội cùng người này giao chiến một trận hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận