Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 12: Tu luyện chiến pháp ( cầu cất giữ, cầu truy đọc, cầu đề cử)

Chương 12: Tu luyện chiến pháp (cầu cất giữ, cầu theo dõi, cầu đề cử)
Lớp mười ban 8.
Trở lại phòng học, các bạn học đều nhiệt tình vây quanh Từ Chu, líu ríu hỏi han về thiên phú của hắn.
Đối diện với đám bạn học này, Từ Chu cũng tốn hết một phen công phu mới ứng phó xong từng người.
Chờ trở lại chỗ ngồi của mình, trong lòng Từ Chu không khỏi cảm khái, được hoan nghênh quá mức cũng không phải chuyện tốt a!
Thầy giáo trước mặt mọi người biểu dương, các bạn học cuồng nhiệt tung hô, nữ sinh thì liếc mắt đưa tình… Tất cả những điều này khiến Từ Chu có chút chóng mặt.
Nếu là người bình thường gặp phải tình cảnh như vậy, có thể sẽ ánh mắt mơ màng, quên mất mục tiêu, quên cả tương lai.
Đắm chìm trong cái thế giới ảo ảnh như hoa trong gương, trăng dưới nước, ngắn ngủi lạc mất bản thân.
Nhưng Từ Chu lại cố ép bản thân phải tỉnh táo lại.
“Thiên phú của ta, mặc dù rất lợi hại.” Từ Chu thầm nghĩ, “Nhưng thực tế, lại cần lượng lớn tài nguyên tu luyện!”
Mặc kệ là việc tu luyện của hắn, hay việc Sa Xỉ biến dị gà trưởng thành, đều cần lượng lớn tiền bạc.
Nếu không có tiền, không có tài nguyên, tốc độ tu luyện của hắn thậm chí còn chậm hơn cả người bình thường!
Mà bảng Top 100 của trường, là nơi duy nhất có thể kiếm tiền mà hắn có thể nghĩ đến trước mắt.
Nghĩ tới đây, Từ Chu liếc nhìn người ngồi cạnh bàn là Ôn Nguyệt Huy, “A Huy, cậu biết phần thưởng của bảng Top 100 không?”
“Bảng Top 100?”
Ôn Nguyệt Huy nhìn hắn một cái, lập tức giải thích: “Cậu nói là bảng Top 100 của lớp mười à? Leo lên bảng, mỗi tháng hình như có ba ngàn đồng tiền thưởng.”
“Mỗi tháng ba ngàn đồng!?” Từ Chu nín thở.
Con số này tương đương với một tháng lương của mẹ kế hắn!
Ôn Nguyệt Huy hiển nhiên đã tìm hiểu qua, tiếp tục nói: “Tớ nghe nói, những học sinh leo lên mười vị trí đầu bảng Top 100, càng có thể nhận thêm một vạn đồng liên bang tiền thưởng, còn có mười phần tài nguyên tu luyện vô cùng quý giá.”
Một vạn đồng liên bang!
Nghe vậy, sắc mặt Từ Chu lập tức chấn động, hai mắt trong khoảnh khắc đều lóe lên một tia tinh quang.
Một vạn đồng liên bang, số tiền này có thể mua bao nhiêu đồ ăn a!
Chỉ sợ có thể giúp gà biến dị trực tiếp đột phá đến cấp 1 ấy chứ?
Một bên, Ôn Nguyệt Huy thấy sắc mặt thèm thuồng của Từ Chu, lập tức có chút kinh ngạc.
“Từ Chu, cậu đừng nói cậu có ý định nhắm đến bảng Top 100 đấy nhé?”
Ôn Nguyệt Huy nghiêm túc nói: “Cho dù chỉ là bảng Top 100 lớp mười thôi, cũng không thể xem thường, phần lớn bọn họ đều đã bắt đầu tu luyện từ khi ba tuổi.”
“Hơn nữa, những người này hầu như đều nắm giữ một bộ chiến pháp, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí một vài học sinh lớp mười một bình thường, cũng không phải là đối thủ của bọn họ!”
“Giống như chúng ta, đến chiến pháp cũng chưa từng tiếp xúc qua, thì đừng nghĩ đến chuyện khiêu chiến bảng Top 100.” Ôn Nguyệt Huy bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn Từ Chu thì có chút ngây người, cái gọi là chiến pháp, tự nhiên là dùng để chiến đấu, chính là chỉ đao pháp, kiếm pháp, thương pháp những thứ này.
Tu luyện chiến pháp rồi, sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng đại đa số học sinh, bình thường tu luyện một môn «Tu Hành Cơ Bản Pháp» thôi cũng đã đủ miễn cưỡng, tự nhiên không có khả năng đi tu luyện các chiến pháp độ khó cao hơn.
Từ Chu, đương nhiên cũng chưa từng tu luyện qua.
“Chiến pháp...” Từ Chu thầm nghĩ trong lòng, “Ta phải tu luyện một bộ chiến pháp.”
Hắn hiện tại có phân thân hỗ trợ tăng lên khí huyết, cho nên bình thường hoàn toàn không cần tu luyện cơ bản pháp.
Mà khoảng thời gian rảnh rỗi này, chẳng phải vừa hay dùng để tu luyện chiến pháp sao?
Chớp mắt, Từ Chu liền có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình.
“Tu luyện chiến pháp, leo lên bảng Top 100!” Từ Chu thầm nhủ.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa phòng học vang lên một tiếng gọi lớn: “Từ Chu, đến phòng làm việc của ta!”
Ánh mắt Từ Chu hơi sáng lên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa.
...
Phòng làm việc của Tào Dũng.
“Từ Chu.” Tào Dũng nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Về thiên phú của con, hôm nay ta ở trên bục hội nghị, đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Hy vọng con đừng vì có thiên phú mà kiêu ngạo tự mãn, lười biếng tu luyện.”
“Trên thế giới này, thiên tài chưa trưởng thành, rất rất nhiều!”
Trong lòng Từ Chu rung lên, trịnh trọng nói: “Dạ hiểu, thưa thầy.”
Tào Dũng khẽ gật đầu, quay người từ trong tủ phía sau lưng, lấy ra ba bình thuốc kim loại.
“Trước đó đã hứa sẽ cho con gấp đôi tài nguyên ngoài định mức, đây là phần của tháng này.”
Từ Chu kinh hỉ đón lấy.
“Dược tề tu luyện sơ cấp.” Từ Chu nhìn những bình thuốc kim loại, thầm nghĩ: “Mỗi phần đều trị giá hơn ngàn nguyên, nhưng cái giá chỉ là trên bề mặt, mấu chốt là, có tiền cũng không mua được!”
Loại dược tề này, là vật phẩm do nhà nước kiểm soát, bình thường chỉ cung ứng cho học sinh.
Mặc dù giá trên thị trường chỉ hơn ngàn nguyên, nhìn thì có vẻ rẻ mạt, nhưng giá trị thực tế lại lớn hơn rất nhiều, người bình thường không có đường, cho dù có tiền cũng không thể mua được.
Tào Dũng vừa lấy ra liền ba phần, nếu không phải thông qua con đường nội bộ, thì chắc hẳn sẽ mất một khoản lớn.
Lúc này, Tào Dũng nhìn ba bình thuốc kim loại, cũng hơi lộ ra vẻ xót của.
Nhưng chỉ là một cái thoáng qua.
Ông ta nhìn Từ Chu, trầm giọng nói: “Về nhà nhớ tu luyện cho tốt, hy vọng lần sau gặp lại, biểu hiện của con có thể khiến ta phải sáng mắt!”
Từ Chu gật đầu, nhưng không lập tức rời đi, mà chỉ nói: “Thưa thầy, con muốn tu luyện một môn chiến pháp.”
Nghe vậy, Tào Dũng hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó, ông ta cau mày nói: “Đừng mơ mộng hão huyền, mục tiêu bây giờ của con là mau chóng tăng lên khí huyết, chiến pháp là dùng để chiến đấu, con còn chưa đến lúc đó.”
Từ Chu chân thành nói: “Thưa thầy, mấy ngày nay con tu luyện khí huyết, phát hiện tu luyện hai tiếng, với tu luyện cả một ngày tiến độ cũng không sai biệt lắm.”
“Nếu như dùng thời gian còn lại để đi tu luyện chiến pháp, chẳng phải càng có lời hơn sao?”
“...” Tào Dũng có chút ngây người, Từ Chu tu luyện hai tiếng và tu luyện một ngày tiến độ không sai biệt lắm sao?
Đối với thiên phú “Hóa Long”, kỳ thật ông hiểu không nhiều lắm, chỉ biết thiên phú này tốc độ tu luyện vốn rất chậm.
Nhưng nếu đúng như Từ Chu nói, vậy thời gian dư lại, đúng là có thể dùng để tu luyện chiến pháp.
Tào Dũng suy tư một phen, gật đầu nói: “Nếu đã vậy, thì cứ để con thử một lần.”
Ông ta quay người lấy ra một quyển sách mỏng từ giá sách phía sau, rồi nói: “Tu luyện chiến pháp không phụ thuộc vào thiên phú, mà là khảo nghiệm ngộ tính.”
“Nếu con có thể trong vòng một canh giờ xem hiểu được môn đao pháp này, ta liền cho phép con tu luyện chiến pháp.”
Từ Chu gật đầu nhận lấy sách mỏng, chỉ thấy bên trên viết bằng chữ thảo bốn chữ lớn.
“Phá Sơn đao pháp?”
Lại là một bộ chiến pháp chân chính!
Từ Chu có chút kinh hỉ, hắn vốn dĩ chỉ muốn có một môn chiến pháp, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Ngay sau đó, Từ Chu không do dự, ngồi trên ghế rồi bắt đầu lật xem.
Nhưng khi Từ Chu bắt đầu nghiên cứu kỹ càng, Tào Dũng lại không an tĩnh đứng nhìn.
Ngược lại, ông ta liên tục đi tới đi lui xung quanh, thỉnh thoảng tạo ra một chút động tĩnh, thậm chí vô tình làm đổ cốc trà xuống đất, phát ra âm thanh ầm ĩ.
Nhưng những điều này, đều không làm Từ Chu phân tâm, cậu ta dồn hết tâm trí nghiên cứu môn đao pháp này, vô cùng tập trung.
Từ Chu từ nhỏ đã học giỏi môn văn, trong việc học, cậu không hề có chút áp lực nào.
“Cũng không tệ, không bị ngoại giới ảnh hưởng.” Tào Dũng khẽ gật đầu.
Tu luyện chiến pháp, yêu cầu chính là trong lòng không được suy nghĩ bất cứ điều gì khác, nếu đến chút định lực đó cũng không có, vậy cũng không cần phải tu luyện.
Thời gian trôi qua.
Trong nháy mắt, một giờ trôi qua.
Từ Chu đứng dậy, trả lại sách cho Tào Dũng.
“Đã hiểu chưa?” Tào Dũng nhìn cậu ta.
“Dạ hiểu rồi, thưa thầy.”
Tào Dũng khẽ gật đầu, quay người lấy từ trên vách tường xuống một thanh đao chế thức, ném cho Từ Chu.
“Đứng ở đây, diễn luyện một lần xem sao, để ta xem ngộ tính của con thế nào.”
“Dạ.”
Từ Chu đón lấy đao, hít sâu một hơi, hai mắt khẽ nhắm lại.
Một giây sau, mắt của cậu ta đột nhiên mở ra, một cỗ khí thế vô hình tỏa ra.
“Hả?” Tào Dũng khẽ nhướn mày, cũng ra dáng ra hình đấy, xem ra là lĩnh ngộ được khá nhiều?
Một khắc sau, chỉ thấy Từ Chu tay cầm đao, ở trong văn phòng diễn luyện, bổ, chém, vẩy, chặt, xỉa, đoạn, đẩy, đâm… đủ loại chiêu thức liên tiếp không ngừng.
Bỗng nhiên, Từ Chu nâng đao về phía trước, khí huyết ầm ầm vang lên, ngay sau đó đột nhiên bổ dọc xuống.
“Xoạt!”
Gió đao sắc bén, vang lên chói tai!
Một bên, ánh mắt Tào Dũng càng lúc càng sáng, sau khi thấy cảnh này, không nén được sự kinh ngạc mà đột ngột đứng dậy.
“Khí huyết cộng hưởng, đao pháp nhập môn?”
“Đao pháp thiên phú của tên nhóc này, lại kinh người đến vậy sao?”
Chẳng trách Tào Dũng lại kinh hãi đến như thế.
Bởi vì Từ Chu vừa mới thi triển, chính là chiêu thức nhập môn của Phá Sơn đao pháp, cũng là chiêu thức nhập môn của tất cả đao pháp cơ bản.
Khí huyết cộng hưởng!
Người bình thường vung đao, là dùng man lực, còn nếu người tinh thông đao pháp, lại không phải vung đao bằng man lực, mà là điều động khí huyết toàn thân!
Chỉ khi khí huyết cùng đao cộng hưởng, mới có thể phát huy ra thực lực lớn nhất của võ giả.
Điểm này, đối với đại đa số người mà nói, cũng không hề dễ dàng như vậy làm được.
Ít nhất, cũng cần thời gian dài để luyện tập, không ngừng tiêu hao khí huyết, ít thì mấy ngày, nhiều thì mấy tháng, mới có thể ngộ ra một chiêu thức này, từ đó nhập môn đao pháp.
Nhưng còn Từ Chu thì sao?
Vừa mới một giờ thôi đó!
Tào Dũng nhìn Từ Chu vẫn còn đang múa đao, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Giờ khắc này, trong đầu ông hiện ra bốn chữ lớn.
Đao pháp kỳ tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận