Mỗi Ngày Tăng Một Kg, Ta Tiến Hóa Thành Thần Thoại Cự Thú

Chương 7: Lần thứ nhất tiến hóa ( cầu cất giữ, cầu đề cử, cầu truy đọc)

Chương 7: Lần đầu tiên tiến hóa (mong mọi người cất giữ, đề cử và theo dõi)
Từ Chu về đến nhà thì cũng đã đến giờ cơm tối.
"Nhi tử, về rồi à?" Từ Thiên Hải vừa thấy hắn đã hỏi ngay: "Thế nào, thức tỉnh thành công không?"
Từ Chu nhẹ gật đầu, không giấu diếm mà kể cho cả nhà nghe chuyện mình thức tỉnh được thiên phú cấp S.
Khi hắn vừa dứt lời, cả nhà đều im phăng phắc.
Từ Thiên Hải và Lý Diễm Bình liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều lộ rõ sự hoài nghi.
Một lúc lâu sau.
Từ Thiên Hải chậm rãi nói: "Nhi tử, nếu con thức tỉnh không thành thì cứ nói với ba mẹ, không cần phải nói dối..."
Từ Chu bất đắc dĩ nói: "Thật mà, lúc đó cả lớp đều ở đó."
"Chắc là thật đấy." Lý Nhược Hi đột nhiên lên tiếng, "Mấy người lớp mười hai đều rỉ tai nhau, bảo là lớp mười lần này xuất hiện một thiên tài có thiên phú cấp S."
Nàng hơi kinh ngạc, lại có chút không tin, liền quay sang nhìn Từ Chu: "Thật sự là em?"
Từ Chu cười gật đầu, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Lý Nhược Hi luôn lạnh lùng giờ lại lộ vẻ mặt đó, khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.
Cùng lúc đó, bố mẹ thấy Lý Nhược Hi xác nhận thì lập tức không thể bình tĩnh nổi, mặt mày kinh ngạc nhìn Từ Chu.
Ngay cả một người luôn điềm tĩnh như Từ Thiên Hải cũng có chút thất thố: "Con trai của ta, thức tỉnh được thiên phú cấp S?!?"
"Ha ha ha, tốt! Tốt!"
Nhìn thấy người bố đột nhiên cười lớn, Từ Chu cảm thấy có chút bất lực.
Thật ra hắn không hề bất ngờ trước phản ứng của cả nhà, dù sao theo tình hình bình thường, ngay cả thiên phú kém nhất hắn cũng khó mà thức tỉnh được.
Vậy mà kết quả lại thức tỉnh được thiên phú cấp S!
Người càng hiểu rõ về hắn thì sẽ càng sốc khi biết chuyện này.
Từ Chu nhìn Lý Nhược Hi, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn không hề thấy vẻ kinh hãi trên mặt cô nàng.
Ngược lại, Lý Nhược Hi chỉ hơi hoảng hốt một chút, rồi đã khôi phục vẻ điềm nhiên.
"Rất tốt." Lý Nhược Hi nhìn hắn một cái, thuận miệng nói: "Xem ra sau này có ai muốn bắt nạt em, thì em không còn khóc lóc như trước nữa đâu."
"Đương nhiên là không." Từ Chu vội ho một tiếng, trên mặt lộ ra một vệt đen.
Đời trước từ nhỏ tính cách hắn đã yếu đuối, hồi tiểu học chính là đối tượng để đám côn đồ trong trường bắt nạt.
Nhưng đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, Lý Nhược Hi nhắc đến chuyện này vào lúc này thật đúng là hơi đả kích người khác.
Trong lòng Từ Chu có chút oán thầm, chị gái thật đúng là kiêu ngạo, ngay cả thiên phú cấp S cũng chẳng làm chị ấy coi trọng hơn chút nào!
Nhưng rất nhanh, Từ Chu đã không để ý đến chuyện này nữa.
Lý Nhược Hi ngoài miệng thì luôn đanh đá, làm bộ rất lạnh lùng, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô nàng đã giúp hắn dạy dỗ không ít đám côn đồ thích bắt nạt trong trường.
Còn nhớ hồi nhỏ có lần hắn bị thương nặng, ngã xuống đất ngất đi, Lý Nhược Hi hình như đã khóc bên cạnh.
Nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu trước đây, ký ức đều có chút mơ hồ, Từ Chu cũng không chắc có phải thật hay không.
Lý Nhược Hi quá kiêu ngạo, hắn chưa từng tận mắt thấy cô nàng khóc bao giờ.
… Sau khi ăn cơm tối xong, Từ Chu mang theo một bát đồ ăn lớn về phòng.
Trong phòng, một con gà trống lớn đang đứng trên quả bóng rổ, luyện tập Kim Kê độc Lập.
Hôm nay cơm nước rất phong phú, có cơm gạo Đông Bắc, cá kho tộ, bắp cải trắng, còn có một ít thịt gà vụn.
"Đứng trên bóng rổ làm gì đấy?"
Từ Chu đuổi con gà trống lớn xuống, rồi đặt bát đồ ăn xuống trước mặt nó.
Nhưng có vẻ con gà trống lớn chưa được đói lắm, mà lại mổ vào quả bóng rổ trên mặt đất.
Thấy thế, ý thức của Từ Chu giáng lâm xuống con gà trống lớn.
Ngay lập tức, Từ Chu cảm nhận được một cơn đói cồn cào mãnh liệt, khiến hắn thấy có chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ lực hút của bóng rổ còn lớn hơn cả đồ ăn?
Rất nhanh, hắn đã nhận ra không phải như thế, chẳng qua là vì hắn không có ý thức giáng lâm xuống trước đó, cho nên Ma Kê phân thân không hề có giác quan gì.
Ngay cả đói khát cũng không cảm nhận được.
Còn việc mổ bóng rổ chỉ là hành động vô ý thức của nó thôi.
"Khanh khách~!"
Dưới sự điều khiển của Từ Chu, con gà trống lớn bắt đầu ăn, từng dòng nước ấm truyền vào cơ thể...
… Sau khi ăn xong, Ma Kê phân thân ngơ ngác đứng bên cạnh quả bóng rổ, không hề nhúc nhích.
Còn Từ Chu thì khoanh chân dưới bàn, bắt đầu tu luyện "Tu Hành Cơ Bản Pháp".
"Dựa theo cách phân chia của thế giới này, võ giả được chia làm chín phẩm từ một đến chín, tương ứng với yêu thú từ một đến chín giai."
"Nhất phẩm võ giả có khí huyết vào khoảng 150 thẻ, lực đấm khoảng 500kg!"
"Còn "Tu Hành Cơ Bản Pháp" là nội dung tu luyện từ không vào phẩm cho đến nhất phẩm, cũng là nội dung tu luyện của ba năm cấp ba."
Từ Chu nhắm mắt lại, tu luyện một lúc.
Sau vài tiếng.
Từ Chu phát hiện tốc độ tu luyện của mình đúng là chậm hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia hắn tu luyện vài tiếng thì khí huyết sẽ tăng lên thấy rõ.
Nhưng bây giờ, khí huyết của hắn lại không hề nhúc nhích chút nào.
"Tào lão sư nói không sai, sau khi thức tỉnh được thiên phú cấp S, khí huyết của ta đã phát sinh biến đổi chất, mạnh hơn trước kia quá nhiều!"
"Khí huyết của ta quá mạnh, nếu chỉ đơn thuần tu luyện thì rất khó đột phá, chỉ có sử dụng tài nguyên tu luyện thì mới có thể tăng lên."
Từ Chu hơi nhíu mày.
Đây có thật là chuyện tốt không? Hắn không rõ nữa.
Nhưng cũng may hắn còn có Ma Kê phân thân, có thể từ từ phát triển, còn bản thể thì cứ tu luyện được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cùng lắm thì tốc độ chậm một chút thôi.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng..."
Lúc này, đồng hồ quả lắc trong phòng khách liên tiếp vang lên mười hai tiếng.
Thần sắc Từ Chu hơi khựng lại, vậy mà đã là rạng sáng rồi sao!
"Ha ha ha~!"
Đúng lúc này, con gà trống lớn đột nhiên ưỡn cổ lên kêu một tiếng.
Ngay sau đó, thân thể của nó bắt đầu lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong chớp mắt đã trở nên béo tròn hơn một vòng, nhưng vì thân cao lên nên lại không hề lộ vẻ mập mạp, mà ngược lại mười phần tráng kiện.
Chỉ mới một ngày mà Ma Kê phân thân đã lại tăng thêm một cân!
Chưa kịp để Từ Chu xem xét kỹ lưỡng, thì bảng đã hiện lên trước mắt.
Túc chủ: Từ Chu
Khí huyết: 71 thẻ
Tinh thần: 1 hách
Phân thân thể: Ma Kê
Cấp bậc: 0
Trọng lượng tịnh: 5kg (có thể tiến hóa)
Thiên phú: Mỗi ngày tăng một kg
Tiến hóa: Đã đạt đến giới hạn của loài, có thể chọn hướng tiến hóa!
[Tiến hóa 1: Tiến hóa thành hung mãnh dị thú ăn thịt, thuộc tính công kích tăng lên rất nhiều.]
[Tiến hóa 2: Tiến hóa thành dị thú ăn tạp quý phát dục, có thể thôn phệ vạn vật, trưởng thành với tốc độ nhanh nhất.]
[Tiến hóa 3: Tiến hóa thành dị thú ăn thực vật phòng ngự cao, thuộc tính phòng ngự tăng lên rất nhiều.]
—— "Cuối cùng cũng có thể tiến hóa rồi sao?"
Từ Chu nhìn vào bảng hiện ra, nhất thời có chút mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại bị thu hút bởi ba hướng tiến hóa này.
Mục tiêu của ba hướng tiến hóa này đều rất rõ ràng, cái thứ nhất là tăng thuộc tính công kích, cái thứ hai là tăng tốc độ phát triển, cái thứ ba là tăng thuộc tính phòng ngự.
Vậy nên chọn hướng nào đây? Từ Chu lâm vào trầm tư trong một thời gian ngắn.
Rất nhanh, hắn đã quyết định: "Chọn hướng thứ hai!"
Tăng thuộc tính công kích và phòng ngự đều chỉ là nhất thời.
Chỉ có phát triển mới là con đường lâu dài!
Cho nên không cần nói cũng biết phải lựa chọn như thế nào.
Khi Từ Chu vừa đưa ra lựa chọn thì con gà trống lớn trên mặt đất liền bắt đầu tiến hóa.
Chỉ thấy hai mắt nó trợn to, mỏ gà bắt đầu rộng ra, bên trong mọc ra hai hàng răng sắc nhọn.
Đồng thời, lông vũ của Ma Kê cũng trở nên càng thêm đẹp đẽ, con gà trống lớn dang rộng cánh ra, những chiếc lông vũ phía trên bắt đầu trở nên sắc bén như những con dao nhỏ cắm rễ trên cánh.
Sau khi tiến hóa xong xuôi, một con gà biến dị hùng dũng oai vệ ngẩng cao đầu đứng trước mặt Từ Chu.
"Thay đổi lớn quá vậy?" Từ Chu kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng là dị thú ăn tạp, nhưng trông nó lại oai phong lẫm liệt đến vậy.
Cùng lúc đó, bảng cũng có sự thay đổi.
Túc chủ: Từ Chu
Khí huyết: 71 thẻ
Tinh thần: 1 hách
Phân thân thể: Sa Xỉ biến dị gà
Cấp bậc: 0
Trọng lượng tịnh: 5kg
Thiên phú: Mỗi ngày tăng 10kg (giới hạn tối đa), Thôn Phệ Vạn Vật (tiêu hóa tất cả đồ ăn)
Tiến hóa: Khi trọng lượng đạt đến giới hạn của loài thì có thể bắt đầu tiến hóa.
[Chú ý: Sa Xỉ biến dị gà mỗi ngày cần một lượng thức ăn cực lớn, nếu không đủ thì có thể sẽ chết đói.]
—— "Sa Xỉ biến dị gà?" Từ Chu ngạc nhiên, cái tên này đúng là quá phù hợp, hai hàng răng trong miệng con gà biến dị có độ sắc bén gần như cá mập.
Chỉ là... biến dị gà ăn tạp, có thật sự cần hai hàm răng Sa Xỉ đó không?
Rất nhanh, Từ Chu chuyển ánh mắt xuống phía dưới, nhìn vào thiên phú của phân thân.
"Mỗi ngày tăng 10kg?" Từ Chu giật mình, "Thế này thì quá mức rồi? So với ban đầu tăng gấp mười lần?"
Ban đầu hắn cứ nghĩ rằng lần tiến hóa này chỉ thêm một cái Thôn Phệ Vạn Vật thôi.
Không ngờ rằng ngay cả thiên phú vốn có cũng tiến hóa theo.
Mỗi ngày tăng 10kg, chỉ sợ không bao lâu nữa nó sẽ trưởng thành thành một con cự thú thật sự đấy chứ?
Trong lòng Từ Chu có chút mừng rỡ, lại có chút chờ mong.
Nhưng rất nhanh, hắn nhận thấy Sa Xỉ biến dị gà cần một lượng thức ăn cực lớn, nếu không sẽ chết đói?
Không đến mức đấy chứ? Còn có thể chết đói được sao?
Từ Chu quay đầu nhìn con gà biến dị trên mặt đất, thấy nó lúc này đã trợn mắt trắng, hình như sắp ngất đi đến nơi.
"Không thể nào, mới cho ăn xong một bát cơm mà đã đói bụng rồi?"
Từ Chu giật mình, vội vàng ý thức giáng lâm xuống con gà biến dị.
"Oanh!"
Trong nháy mắt, một cơn đói khủng khiếp ập đến quét sạch não hắn.
"Ta đi, thật là đói quá đi, ta muốn đói xỉu luôn!"
Từ Chu vội vàng thu hồi ý thức, sắc mặt có chút tái nhợt, lập tức kinh hãi nhìn con gà biến dị.
Hắn đã đoán không sai, chỉ mới trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà con gà biến dị thật sự đã sắp đói đến ngất rồi!
Nhìn đến đây, Từ Chu không dám chần chừ, liền vội vàng đứng dậy đi về phía nhà bếp, hắn nhất định phải tìm được đủ thức ăn, nếu không thì phân thân có khả năng thật sự sẽ c·hết đói mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận